Gã vào đây chỉ để chợp mắt. Khoảng thời gian chừng nửa tiếng đồng hồ. Rồi thì mọi thứ tiếng động rầm rập bên tai khi thành phố vào giờ cao điểm sẽ buộc gã choàng dậy đúng lúc cần thiết. Gã còn phải đến quán cà phê cóc, cạnh ngay công viên này.
Đang là thứ bảy. Có một cặp vợ chồng đứng tuổi vừa chậm bước dần. Họ chạy lúc thúc bên nhau trên lối đi viền cỏ, y phục thể dục nghiêm chỉnh. Người vợ thở hì hục, nhìn chồng cười ra hiệu. Họ tìm một chỗ ngồi thong thả hít thở không khí trong lành.
– Ô kìa… Anh.
Người vợ thót người kêu lên như thấy ma. Tiếng ngáy rõ to ngay sau lưng họ. Người chồng quan sát giây lâu, lắc đầu:
– Hình như… Không thế đâu. Em vẫn hay bị ám ảnh quá đáng.
Người vợ chưa hết lo, cẩn thận kiểm soát lại đế giầy:
– Mau xem có chiếc kim tiêm nào đâm dính vào không?
– Đã bảo là không. Vả lại đế như thế thì chả sợ gì. Ngay cả đinh cũng không ăn thua.
Người vợ bĩu môi liếc xéo ra sau, nói thì thào:
– Nhưng kiểu ấy thì ai dám bảo con người lương thiện. Thứ… màn trời chiếu đất.
Người chồng nheo một bên mắt hóm hỉnh:
– Cứ coi như ham chơi khuya về muộn. Một đêm bị vợ con chốt cửa. Hết đường…
Người vợ làm bộ trợn mắt, cố nín phì cười. Cả hai quên mất chung quanh. Tự nhiên họ bắt gặp lại hương nồng thời xuân sắc bên nhau.
– Coi kìa. Lại tờ quảng cáo chương trình. Không biết hay dở gì đi đâu cũng đụng. Nghe… lạ lùng.
Một áp-phích nhỏ ai dán ở gốc cây xà cừ gần nhất.
– Tờ của mình vẫn còn đây.
Người chồng vội lục túi lấy ra tờ giấy gấp nhỏ. Họ chụm đầu vào nhau bàn bạc, nói về một vở diễn nghệ thuật nào đó vào tuần sau, ở nhà hát hạng ba trong thành phố.

2.Quá chín giờ rưỡi sáng ở một quán cà phê cóc bên cạnh công viên. Khách đông hơn hẳn mọi ngày. Có năm người đàn ông phục sức hết sức lập dị. Cuộc chuyện đang nóng lên, không còn ai muốn nghe người khác đầy đủ. Một kẻ thọc tay vào túi áo choàng, dằn lên bàn một vật:
– Còn cái này của tao. Đứa nào phản đối nữa không? Đấy.
Bốn người còn lại cùng “ồ” lên sảng khoái, ra vẻ lắng dịu một cách chóng vánh. Trên bàn là cái chai còn nguyên tem. Rượu được rót ra ngay lập tức. Các chuyện đâu đó vẫn chưa hề chịu nhường nhau, mặc nhiên coi như rơi vào quên lãng. Người mang kính cận chồm tới đập đập tay lên vai kẻ đối diện vừa lôi ra bảo bối:
– Thật ra… chả là gì. Trao đổi qua lại, không cứ ngồi đấy ngó vào mặt nhau mãi à. Có cái nóng sốt, cho nó vận hành không khí tí. Ba mươi đi ông nội. Xí xoá hay là phạt, đằng nào tao cũng cái phần trăm ấy. Sao?
Người tóc dài kêu to:
– Để cho có sáng tạo mới lạ hơn, tao đề nghị…
Ông ta búng tay và vẫy một cái lên trời:
– Chạy bàn đâu? Tao bảo.
– Có ngay em. Các huynh cần gì?
– Để hoá giải bất đồng kỹ thuật của các huynh. Uống đại đi! Mày có công phục vụ sáng đến giờ mà đã có gì vào bụng đâu.
Người chạy bàn thản nhiên, đã không lạ gì các quý ngài đang chén. Gã nâng cốc bằng cả hai tay làm một hơi. Năm vị khách vỗ tay rào rào. Trước khi trở về với đống phin, cốc bên thau nước góc quán, gã tươi cười:
– Các huynh luôn sôi nổi. Mà đâu… Hôm qua chỉ ba vị thôi đấy.
– Có ồn ào mấy thì mày cứ vịt nghe sấm. Nguyên do đâu à? Chúng tao đang tranh luận vì cái đứa nào nhỉ..? À, một thằng vớ vẩn nào đó. Ra là thằng cóc chết… Nó cả gan quảng cáo cái này này. Hỗn xược. Nhưng thôi, chuyện nghệ thuật đông tây kim cổ bao la lắm. Lo việc mày đi.
Người chạy bàn thấy đánh xoạch xuống một tờ giấy. Nó vừa được mở ra trước mắt mọi người, chưa ai đọc thì đã bị gấp lại, vẫn cứ đặt ngay trên bàn rượu. Tờ quảng cáo một show nghệ thuật. Vở diễn…

3.Khách sạn năm sao. Ba giờ chiều trong một căn phòng đầy đủ tiện nghi. Cửa phòng tắm khép hờ. Tiếng một bài hát ngoại vọng ra. Bài “Woman in love”.
– Ê, không được nhìn trộm nghe chưa. Bài hát một thời hoàng kim của “Nữ hoàng hoang dại” đấy. Nghe và… đợi nhé.
Lão giám đốc dân chơi vội bỏ tờ Playboy số cũ rích xuống sàn trải
thảm huyết dụ. Một chuỗi cười hềnh hệch, đính kèm cái sở học tiếng Anh cấp kỳ của lão: