Duy nhận cái tát như trời giáng của cô gái xinh đẹp giữa bãi biển thưa người đẹp như mộng. Sóng rì rào từng đợt vỗ bờ như trêu đùa. Cô gái đẹp, sau khi giáng cái tát làm hằn lên năm dấu tay trên mặt chàng người yêu đã cạn tình, đã ngoe nguẩy bỏ đi, bỏ lại những bãi bờ dài miên man cùng những đợt sóng bạc đầu tung bọt trắng xóa. Bỏ lại cả Duy.
Duy ngồi phịch xuống bãi cát mịn, thở dài một tiếng, rồi cười, vẻ mỉa mai giễu cợt. Anh ngả người chống tay ra sau rồi nhìn ra vùng biển mênh mông trước mặt. Cảm giác thoải mái và nhẹ nhõm xâm chiếm. Thật, đời anh ít khi thấy dễ chịu thế này. Họ, dù sau, cũng đã chẳng yêu nhau nhiều. Anh hít thở sâu rồi quay nhìn xung quanh, bất ngờ khi thấy rất gần chỗ anh là một cô gái cũng đang ngồi một mình.
Cô gái trông có gì hay hay cuốn hút Duy. Cô gái lạ nước da rám nắng đúng chất con gái phố biển, tóc đen buột cao đánh rối vừa xinh vừa lạ. Đáng chú tâm nhất là cô đang ngồi chăm chú xây lâu đài cát. Duy ít thấy ai ở độ tuổi ấy vẫn có thể dành nhiều tâm trí cho việc làm trẻ con này. Tóm lại, cô gái ấy, vừa xinh vừa lạ.
Duy cố ý nhích người gần hơn về phía cô gái, mắt chăm chú quan sát từng hành động của cô. Cô gái xinh xắn bất ngờ ngước lên nhìn Duy, ánh mắt tinh ranh ném tia nhìn lém lỉnh về phía anh:
– Bạn gái anh xinh thật.
Duy hơi bất ngờ về câu nói của cô gái lạ. Anh thoáng bối rối đưa tay lên gãi đầu rồi cười xòa, vẫn vẻ giễu cợt ban nãy.
– Bạn gái cũ thôi.
– Là cô ấy vô cùng đáng sợ, hay anh chẳng ra gì? – Cô gái nói khi tay vẫn mải mê vuốt nhọn đỉnh chóp tòa lâu đài xây bằng cát mịn.
– Em đùa? – Duy tròn mắt hỏi lại.
– Cái tát ban nãy chẳng đùa đâu nhỉ?
Vẫn cái nhìn lém lỉnh quen thuộc, cô gái làm Duy ngạc nhiên. Anh tự động tham gia cùng cô trong trò xây lâu đài trẻ nít. Duy lẩm nhẩm, tay nhẹ nhàng đắp cát và là phẳng phần hông của lâu đài:
– Anh chỉ bảo “mình chia tay nhé” và rồi cô ta tặng quà chia tay như trời giáng như thế đấy. – Duy thở dài – Các cô gái, lúc nào cũng không chấp nhận những sự thật rành rành rằng: chuyện chúng mình đã tan hoang và kết thúc lâu rồi.
Cô gái dễ thương cạnh Duy bỗng bật cười, mắt hơi cụp xuống làm hiện rõ hàng mi dài và cong.
– Bởi vì bọn con trai luôn quá dễ dàng chấp nhận mọi thứ, nên Thượng Đế tạo ra thêm các cô gái để khiến mọi việc phức tạp hơn một chút, để thỉnh thoảng, nếu có thể, các anh nên dừng lại và ngẫm nghĩ.
– Ồ! – Duy gật gù – Thú vị nhỉ! Em là ai thế, cô gái của biển?
Cô cười giòn không giấu vẻ thích thú hiện rõ:
– Biết em là cô gái của biển luôn cơ đấy!
– Chỉ có thế mới có đủ yêu thích với công việc cần mẫn này thôi cô gái ạ. – Duy nói và nháy mắt về phía tòa lâu đài sắp hoàn chỉnh.
Cô gái dễ thương gật đầu, miệng cười lỏn lẻn nhìn Duy:
– Em tên Vỹ.
Duy nhặt một chiếc vỏ ốc màu trắng nhọn hoắc gắn lên làm chóp của tòa lâu đầu, miệng nhoẻn thành nụ cười đáo để:
– Thanh Duy – Duy phủi tay, gật gù nhìn “sản phẩm” hoàn tất – Hy vọng đây là cái tên con trai cuối cùng mà em biết.
– Sao? – Vỹ thoáng ngạc nhiên rồi chợt phì cười. Cô lắc lắc đầu – Anh luôn tán tỉnh các cô gái như thế à?
– Không. – Duy nhíu mày – Cuộc đời chúng ta chỉ có thể gặp được một người mà chúng ta muốn đối xử đặc biệt hơn tất thảy.
Vỹ “à” lên vẻ thú vị:
– Sao lại là em? Mười phút trước chúng ta còn là những người xa lạ.
– Anh không biết. – Duy thở ra một cái thật nhẹ rồi ngả người ra phía sau, gióng mắt về phía chân trời thẳng tắp – Anh muốn thử. Em tin vào định mệnh không?
– Không. Chúng chỉ khiến người ta ngờ nghệch ngồi mãi một nơi chờ nhân duyên rơi xuống, mà đáng buồn làm sao, chúng ta chẳng thể biết mình sẽ chờ đến bao giờ.
Biển trải dài với đường viền trắng xóa làm bằng bọt sóng. Mặt trời đủng đỉnh rơi ở chân trời bên kia. Buổi chiều như bao buổi chiều khác – với người này, nhưng khác những buổi chiều còn lại –với người kia. Buổi chiều tháng Tám, hoàng hôn lấp lửng trong thời khắc giao mùa.
– Thỉnh thoảng, cô gái ạ, – Duy nghiêng đầu – em nên tin vào một điều gì đó. Mơ mộng một chút cũng không sao. Vì về cơ bản, cuộc sống, chẳng phải chỉ cần vui vẻ?
– Vậy… – Ánh tà dương rơi tõm vào nơi đôi mắt trong veo của Vỹ – chúng ta sẽ thử, vì sự vui vẻ của bản thân?