Theo hướng dẫn của người đàn bà, trong một trạng thái gần như vô thức, tôi đạp xe vòng ra con đường sau bệnh viện. Đường phố vắng lặng một cách dễ sợ, chốc chốc một làn gió đâu đó thổi qua vòm cây phát ra những tiếng nghe thật dị kỳ. “Dừng lại!” Tiếng thì thầm của người đàn bà vẫn dịu dàng làm tôi càng thêm sởn gáy. Một bóng người từ gốc cổ thụ sù sì ló ra, thong thả tiến đến đón chúng tôi. Đó là một người đàn ông cao lớn, tuổi khoảng trên dưới năm mươi. Trong ánh đèn lờ mờ từ phía bên kia đường hắt sang, tôi quan sát những người không quen biết trước mặt. Người đàn ông ăn mặc bình thường, bê-rê tím than, áo blu-dông nâu cứ để hở cúc, sơ-mi ca-rô huyết dụ. Nét đặc biệt là đôi bàn tay ông ta rất dài, cử động cực kỳ nhẹ nhàng và hình như là rất chính xác. Ông ta bắt tay tôi, nói tuồng như tôi là đồng bọn từ lâu: “Chào chú, chú đến thật đúng lúc. Chỉ còn năm phút nữa thôi. Chúng ta chuẩn bị chiến đấu!” Đoạn quay qua người đàn bà, ông ta mỉm cười, trên vầng trán nghiêm trang của ông ta thoáng vờn một nét bão tố: “Cám ơn em! Em giỏi tuyệt!” Người đàn bà không trả lời, lặng lẽ và uyển chuyển bước qua bên kia đường, đi xiết về phía trước. Bấy giờ tôi mới thấy ở vệ cỏ đằng xa cách chỗ chúng tôi chừng hai chục bước, một chiếc xe máy đã dựng sẵn ở đó. Người đàn bà bước tới, mở khóa xe, đẩy chân chống bật lên, sẵn sàng nổ máy. Cùng lúc người đàn ông ấn vào tay tôi một tấm chăn dù sực mùi nước hoa lấy đâu từ trong ngực áo ra: “Chú trải sẵn một mép vào nệm xe. Khi tôi bồng người chết vào ngồi, chú kéo mép kia đắp bọc lại, xong lật mái che xuống, đạp luôn theo chị lái hon-da dẫn đường. Đừng sợ! Mọi chuyện tôi đã tính trước. Gặp công an cảnh sát dọc đường, chú cứ mặc tôi xử trí!”. Nói xong, ông ta đứng áp mặt vào tường, quay lưng về phía tôi, hai chân doãng ra, mặt hơi ngước lên, chờ đợi. Tự dưng bị lôi cuốn vào một việc bất đắc dĩ, không còn cách tháo lui, tôi chỉ còn có ngoan ngoãn nghe theo. Lúc này tôi đã bình tĩnh trở lại, có lẽ một phần do thái độ đĩnh đạc đàng hoàng của hai người mà tôi đoán chắc là đôi vợ chồng kia, một phần biết người chết sẽ do người đàn ông kia bế, điều này làm tôi hết sợ, phần nữa giờ đây trí tò mò của tôi đã bị kích thích mạnh. Tôi không thể hình dung nổi cái việc “cướp xác” sẽ diễn ra như thế nào nên càng hồi hộp ngóng xem. Như bị nam châm hút, tôi nhìn lom lom vào người đàn ông đang đứng im như bức tượng, đúng hơn như một võ sĩ vào thế tấn. Mặc dù vậy, trống ngực tôi vẫn nện thình thình. Mỗi phút trôi qua lúc bấy giờ thật dài bằng một thế kỷ. Để chống lạnh và cũng để tăng thêm sức trấn an cho chính mình, tôi móc lọ dầu Sao vàng trong túi ra xoa khắp chân tay mày mặt, đoạn xòe diêm châm một điếu thuốc lá, mắt vẫn không rời tọa độ. Đây rồi!… Trong giây lát, trên mặt tường vụt nhô lên một đôi mắt đùng đục dưới vầng trán ngắn dẹp như được cắt ra từ miếng bìa các-tông. Bắt được tín hiệu, “miếng bìa” thụt xuống, biến mất. Tôi ngơ ngác chưa biết tình thế tiếp diễn ra sao thì đùng một cái như xiếc, một vật dài, đen, từ bên trong tường tung ra. Thiếu chút nữa thì tôi kêu lên thành tiếng nếu như trong cái tích tắc hoang vu ghê rợn đó, tôi không vụt nhớ là mình đang tự nguyện đồng lõa thực hiện một phi vụ có một không hai. Người đàn ông cao lớn đã dang tay đón xác người gọn gàng và chính xác như một cái máy. Ông ta nháy mắt về phía tôi, thoắt cái đã ngồi gọn vào thùng xe, hai tay ôm người chết nâng niu như ôm một vật quí dễ vỡ. Tôi úp tấm chăn dù lại, hất mui tấm bạt xuống, móc vào thành gầm, nhảy phóc lên yên, tự ngạc nhiên về sự bình tĩnh, nhanh nhẹn và chuẩn xác của chính mình. Tất cả công việc của chúng tôi diễn ra không đầy mười giây trong vắng lặng của đêm khuya và trong tiếng nổ nhè nhẹ giòn tan phối hợp của chiến hon-da bên kia đường do người phụ nữ áo gạch tôm lái. Từ đầu, chưa kịp hỏi hai người nơi chúng tôi sẽ đến là đâu. Người đàn bà đi trước, gài số một. Ra khỏi trung tâm thành phố, chúng tôi vòng vèo quanh co trong vùng đồi ngoại vi một chặng khá dài. Chúng tôi dừng lại bên một mái đồi thoai thoải mọc đầy thạch thảo. Ánh trăng hạ tuần bị bao phủ trong lớp mây khá dày nhưng vẫn đủ soi rõ những gì gần cạnh. Người chết là một phụ nữ còn khá trẻ, khoảng ngoài ba mươi. Trong lúc người đàn ông loay hoay tìm cách bước ra khỏi xe, có lẽ vì ngồi lâu và ôm nặng nên cuồng chân – thì chị vợ móc ví tiền, tẽ ra một xấp giúi vào tay tôi, nói: “Cám ơn anh nhiều. Từ đây, xem như mặc chúng tôi lo liệu, anh trở lại nhà nghỉ kẻo mệt, cũng sắp sáng rồi đấy! Đây là chút quà mọn, mong anh vui lòng…” Tôi nhìn xấp bạc trong tay mà run bắn, nghẹn ngào. Không phải vì món tiền công quá lớn mà là vì một cái gì đó, tôi không sao diễn tả được, một cái gì như là sự đồng cảm đậm đà, tình yêu thương bao la giữa thế thái nhân tình đen bạc… Tôi trả lại tiền cho người đàn bà, ngớ ngẩn nói: “Em chả dám lấy nhiều của anh chị đâu. Công giá chỉ đáng vài tờ thôi!” Người đàn ông bấy giờ đã đến bên cạnh vợ, anh ta nhét tiền trở lại vào túi áo tôi: “Những việc như thế này không có giá. Vô giá! Chú hiểu không”. Tôi nói: “Thôi thì anh chị đã cho, em xin nhận, có điều xin anh chị để cho em làm chút việc nghĩa đối với người đã khuất; được chứ ạ?” Người vợ bỗng kéo khuỷu tay chồng: “Anh này, hay là chúng mình nhờ chú ấy nán lại giúp thêm một tay vào việc chôn cất. Rồi còn nhờ chú ấy trông nom phần mộ thay chúng mình một thời gian nữa cho đến lúc chúng mình vào đưa cô ấy về quê?” “Ừ phải. Em nghĩ phải. Anh cũng quên tính chuyện ấy” Tôi từ sửng sốt này sang sửng sốt nọ, líu cả lưỡi: “Thế… Thế… anh chị chôn cất cô ấy ngay đây à? Không đưa cô ấy về quê bây giờ à?”. “Quê anh chị xa lắm, mãi ngoài Bắc, đem về bây giờ thế nào được!”. “Trời! Thế ư”. Rồi tôi ngẩn ra, không hỏi thêm được điều gì nữa…