Cô gái ngồi đối diện Duy vẫn đang miệt mài lia tay trên bản vẽ, cái đầu xinh xắn thỉnh thoảng nghiêng qua nghiêng lại ngắm tác phẩm trên tay mình, hoàn toàn không đoái hoài tới cái nhìn say đắm của cậu dành cho từ nãy giờ. Cho đến khi cô gái chép miệng mắng một câu, cậu mới biết là cô còn nhận thức được sự tồn tại của mình:
– Đây là buổi học chung mang tính chất hoàn toàn nghiêm túc! Không có tình cảm cá nhân xen vào nhé! – Cô gái nói hoàn toàn không hề đánh mắt lên nhìn Duy làm cậu khó chịu.
– Chị à! – Duy bất ngờ giở trò nhõng nhẽo.
Vỹ – người vừa được gọi là “chị” nhíu mày ngẩng lên nhìn cậu:
– Gì nữa đây?
– Ra tới đây mà chị còn say sưa vẽ thế á?
– “Đây” thì sao?
– Quán trà sữa là để thư giãn, giải trí và…
– Tán dóc hả?
Bị bắt bài, Duy nhe răng cười he he, cậu chồm tay tới hạ bản vẽ trên tay cô gái đối diện xuống, vẻ van lơn:
– Thì nói chuyện một tí đi! Đã cất công ra tới đây, chị cứ vẽ mãi, định xong xuôi rồi tính tiền ra về chắc?
– Ừ.
Vỹ “ừ” cộc lốc làm Duy hoàn toàn mất hứng. Nhìn vẻ mặt ỉu xìu của cậu em, Vỹ phì cười. Cô chỉ tay vào đống sách vở trước mặt Duy:
– Trong khi tôi đang miệt mài làm việc thì cậu cũng nên học hành một tí đi, cậu bé ạ!
– Em học rồi. – Duy đáp có vẻ dỗi – Mà em cũng không phải cậu bé.
– Vâng, cậu mười tám rồi. Nhưng cậu còn chưa thi Đại học còn tôi thì đã qua học kỳ hai của năm nhất rồi đấy!
– Nhưng chị đã mười chín đâu! – Duy lè lưỡi, khiêu khích.
– Miễn chị lớn hơn cậu thôi. – Vỹ phì cười dí tay vào trán Duy.
Duy thật ghét cảm giác bị thua kém về tuổi tác với Vỹ quá, nhưng cái miệng cười xinh xắn kia thật không thể không yêu được. Ai bảo Vỹ xinh đẹp làm Duy không chấp nhất được nữa. Cậu chỉ phụng phịu rồi lẩm nhẩm: “Hơn người ta có bốn tháng thôi mà!”. Không rõ Vỹ nghe thấy không, cô liếc nhìn cậu một cái rồi chuyên tâm vẽ vời nốt.

Duy và Vỹ quen biết nhau từ nhỏ. Năm Duy tám tuổi, gia đình Vỹ dọn đến sống trong khu phố Vô Ưu này. Họ bắt đầu thân thiết từ đó nhưng tình cảm hai bên dành cho nhau dường như có chút khác biệt. Vỹ luôn mơ mộng, thích vẽ vời, thích những thứ huyễn hoặc và lạ lùng. Vỹ thích kéo tay Duy chạy dài trên bãi cỏ mướt xanh sau nhà, nhất là sau khi có một cơn mưa vừa trút xuống. Vỹ thích ngồi đấu lưng với Duy và say sưa vẽ, mặc kệ Duy làm gì phía sau. Nhiều lúc Duy cảm thấy Vỹ giống như một con bướm vậy, cứ vô ưu chẳng toan tính lo nghĩ gì, chỉ bay nhảy tự do trong khoảng trời riêng của mình. Duy khác. Duy thích Vỹ. Ban đầu Duy thích Vỹ như trẻ con thích kẹo, nhưng theo thời gian, Duy trải qua tuổi thiếu niên rồi chạm ngõ mười tám trưởng thành, Duy vẫn thích Vỹ. Duy cũng thích những buổi chiều ngồi đấu lưng với Vỹ ở bãi cỏ mướt xanh, nhưng cậu không say sưa vẽ vời hay thả mình vào không gian như cô gái xinh đẹp cạnh bên, mọi say sưa đó, cậu dành hết cho cô gái ấy rồi. Giọng cười khúc khích của cô cũng làm cậu xao lòng. Cả cái nhíu mày, và điệu bộ cong môi hờn dỗi. Duy thích hết và yêu hết những gì thuộc về Vỹ, còn Vỹ chỉ dịu dàng và vô ưu bên cạnh Duy, chẳng biểu lộ gì. Lắm lúc Duy nghĩ, Vỹ vô ưu hay vô tâm không biết nữa.
Vỹ vẽ say mê và gần như đắm chìm vào thế giới với những mảng màu sáng tối huyễn hoặc ấy. Và Vỹ thường tặng Duy những “thành phẩm” của mình. Ngày kỷ niệm ngốc nghếch nào đó, cô tặng cậu bức tranh vẽ cậu đang ngồi học bài giữa không gian nhộn nhịp của quán trà sữa. Ngày sinh nhật, cô lại tặng cậu bức chân dung tự họa chính mình. Duy thắc mắc, Vỹ cười toe:
– Để những lúc chị bận không lê la với Duy được thì cứ lôi tranh ra mà nhiếc móc. He he.
Vỹ vô ưu nhưng làm ngập tràn thế giới cảm xúc của Duy bằng những vụn vặt rộn ràng.

– Chúng ta sẽ học chung trường.
Duy nói kèm theo cái nhíu mày và nụ cười lém lỉnh. Cậu nghiêng đầu thăm dò biểu hiện của Vỹ. Cô vẫn không rời tay khỏi cây cọ vẽ mỏng mảnh, mắt ngước lên nhìn cậu thích thú:
– Cậu lon ton thi vào trường ấy chỉ để thường xuyên gặp chị à?
– Không hẳn. – Duy nhún vai.
Vỹ đột nhiên dừng tay, cô đặt bản vẽ xuống và chồm lên gần sát mặt Duy, nhoẻn cười:
– Vì đam mê sao?
Duy nhẹ nhàng cầm lấy hai cổ tay Vỹ, dịu dàng kéo chúng vào rất gần ngực mình:
– Là để canh chừng không cho đôi tay này nắm linh tinh một bàn tay khác. Và đừng để ai bắt mất người này của em.
– Cậu sến từ bao giờ thế? – Vỹ tròn mắt ngạc nhiên rồi phá lên cười.
– Theo ngôn ngữ khoa học thì người ta gọi đó là “lãng mạn” người đẹp ạ.
Vỹ rút tay lại che miệng cười khúc khích rồi dí vào trán Duy mắng yêu:
– Chỉ nịnh bợ là giỏi. Cố mà mau mau vào đại học đi rồi khối nàng theo, lúc ấy có khi lại bỏ chị lủi thủi một mình thôi ha ha.
Duy làm mặt phụng phịu rồi nín thinh không nói nữa, cậu cắm cúi vào xấp đề luyện thi đại học trước mặt. Duy đã quyết tâm phải vào học chung trường với Vỹ, sẽ khác khoa nhưng chí ít sẽ gặp Vỹ nhiều hơn, và được nhìn lén Vỹ nữa, biết đâu. Viễn cảnh tươi sáng đáng yêu đó làm cậu tạm ngưng những trò nghịch ngợm gây phiền toái để chú tâm hơn vào việc học. Phía bên kia, cô gái xinh đẹp vẫn say sưa lia tay trên bản vẽ. Trong mấy phần nghìn giây hiếm hoi, cô khẽ liếc nhìn cậu, rất khẽ.