Mối tình đầu như vết chân trên cát
Bước nhẹ nhàng nhưng vết lại rất sâu…

Đêm về. Cái cảm giác… Ôi chao! Nó hụt hẫng và buồn tê tái. Cô cố giấu lòng mình, cố giấu tiếng thở dài, cố giấu đôi mắt buồn, tất cả dường như muốn chôn chặt vào một góc trái tim. Nhưng góc trái tim ấy lúc nào cũng đau buốt làm cô khó thở, thấy sống mũi mình cay cay và nghèn nghẹn nơi cổ họng. Đúng như người ta vẫn nói: “Cố quên là sẽ nhớ”. Gần hai tháng rồi, vậy mà cô vẫn nhớ anh nhiều như vậy, không một giây phút nào anh không ở trong cái đầu ngốc nghếch của cô. Đã bao lần cô tự nhủ quên đi, quên đi… Nhưng cô làm không được. Mối tình đầu ấy. Vậy là hết. Là kết thúc. Và chia tay…
Chia tay… Không ai nói với ai một câu chia tay nào. Anh chỉ bảo “dừng lại”, cứ coi như anh có người mới. Nhưng với một người học Văn như cô, làm sao là “coi như” được chứ. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không hiểu vì sao dừng lại, vì sao chia tay, vì sao anh hết yêu. Chia tay không lý do cụ thể. Vậy mới là chia tay chứ. Trước đó cô nhận được ba câu trong điện thoại: “Anh chán rồi, anh thấy mệt mỏi, anh không còn yêu em nữa”. Cô biết, đấy chỉ là cái cớ. Cô biết, thế là hết, cô không còn hy vọng. Vì anh là người quyết định.
Năm ngày sau, cô biết tin anh có người yêu mới. Cô đã chết nửa một con người thì phải. Nhanh vậy sao? – Cô nghĩ. Họ tung ảnh nhau lên Facekook, anh cài ảnh người yêu mới làm màn hình nền điện thoại. Họ về nhà nhau ra mắt. Ngày Valentime của ba năm trước, anh nói yêu cô. Ngày Valentine ba năm sau anh nói yêu người khác. Lúc ấy, cô kiệt sức vì nghĩ mình bị phản bội.
Những gì anh đem đến cho cô quá nhanh, quá bất ngờ, đến độ cô không dám tin vào mắt mình. Anh thay đổi hay vòng quay của cuộc sống bắt anh như vậy. Nhưng cô biết chắc một điều rằng, sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy nụ cười vui vẻ thật sự khi anh ở bên cô nữa, hay những câu “Mình ơi” anh vẫn thường hay gọi, rồi những lúc đi đường “Vợ, ôm anh không anh lạnh”… Tất cả những điều đó, giờ đây người ta gọi là kỷ niệm…
Tất cả những kỷ niệm đó, cô đều giữ, đều nhớ. Còn anh, anh để những gì cô tặng vào thùng rác, anh đốt ảnh của cô và của hai đứa. Còn thư, hôm nay cô muốn lấy lại thư của mình, vì cô nghĩ anh không còn xứng đáng với tình cảm của cô nữa.
Anh đã đâm cô một nhát dao quá lớn, để lại nỗi đau của vết thương chẳng bao giờ lành. Cô chấp nhận. Anh là một người có ý chí, có nghị lực, một người tốt nhưng tham vọng quá nhiều. Anh chưa dừng lại ở bây giờ… Cô biết. Yêu anh, cô hiểu anh ra sao. Điều đó làm cô không thể trách anh được. Hãy cứ để cho anh làm những gì anh thích. Dừng lại để anh đi đến một nơi tốt hơn. Cô đồng ý.
Anh – là mối tình đầu của cô, là người cô đã yêu và thương thật sự- bằng tất cả trái tim mình. Đổi lại, cô nhận được từ anh những giọt nước mắt đớn đau không giải thích. Thật lạ, cô không hận anh, không nói được câu nào, âm thầm và lặng lẽ nuốt nước mắt vào trong. Cô chỉ mong sao anh bình yên và hạnh phúc. Với cô, vậy là đủ.
Cô vẫn luôn nghĩ về anh, quan tâm và lo lắng cho anh. Chỉ là cô không nói ra mà thôi. Nhưng bây giờ, với anh, cô chẳng là gì. Nên cô chẳng thể tự nhiên nhắn những tin nhắn: “Anh ăn cơm chưa?”, “Anh có mệt không?”… Cô không muốn anh biết cô yếu đuối. Anh sẽ chỉ thương hại và coi thường cô mà thôi.
Một ngày mới. 00h00’. Vậy mà cô không sao ngủ được. Bởi nếu cô nhắm mắt lại, cô sẽ nghĩ đến anh, và đêm mơ thấy anh. Tiếng mưa vẫn cứ rơi. Đêm không lạnh nhưng đủ cứa vào lòng người buốt giá. Những gì của quá khứ hiện về, từng chút một. Hạnh phúc lẫn khổ đau, niềm vui và những giọt nước mắt. Quá khứ mất rồi, bởi hiện tại được tính từ ngày hôm nay cho đến về sau. Con đường cô đi, không còn anh nữa. Cô sẽ tập sống cuộc sống không có anh bên cạnh.
Người ta có thể đánh đổi rất nhiều thứ để đạt được mục tiêu của mình. Nhưng có những cái đừng bao giờ đánh đổi, và không được đánh đổi. Bởi… rất nhiều lý do. Vậy mà cô cảm thấy, anh đã đánh đổi cô để đạt lấy tương lai của mình. Anh yêu cô. Nhưng anh còn nhiều điều phải lo lắng và suy tính. Anh cũng biết anh phải làm gì cho về sau. Anh sợ không đem đến hạnh phúc cho cô và làm cô khổ. Chính vậy, anh đã gạt bỏ cô, bằng mọi cách dằn lòng xuống mà bước đi không quay lại. Trực giác mách bảo cô điều đó. Tuy nhiên cũng có thể trực giác đánh lừa cô, để cô biện hộ cho anh một lý do, để đánh lừa cảm giác của mình… Để làm gì khi tất cả chỉ còn là quá khứ? Cô chờ đợi điều gì? Ngày họ làm đám cưới, hay ngày họ chia tay… Chẳng gì cả. Vì cô biết, với anh, bây giờ mới chỉ là bắt đầu…