Nghĩa là ông trời ra tay xếp đặt để mỗi nhà đã có riêng một “chúa cứu rỗi” rồi. Ông trời còn đùa dai khi chọn con thông minh nhất, đẹp mã nhất trong đàn bắt gánh nợ chứ không chọn con kẹ con dốt. Nhưng tôi không chấp nhận không được. Sự thực vẫn cứ hiển nhiên…

Nhà tôi cũng con đàn, u tôi sinh tám lần thì lần thứ năm đứa em đã chết lưu trong bụng không kịp nhìn ánh mặt trời. Cả nhà tưởng ông trời chơi ác thế thì vừa lòng rồi. Không ngờ ông vẫn chưa buông tha nhà tôi. Thằng Mầu, đứa em thứ năm đã bị “lão trời già” chọn làm vật cứu rỗi. Khi ấy nó đã học lên cấp hai. Một thiếu niên khôi ngô tuấn tú, môi lúc nào cũng đỏ như son, mắt sáng như sao, học giỏi nhất trường, đọc sách xong gấp lại là có thể kể vanh vách từ đầu đến cuối. Cả nhà, cả trường đều kỳ vọng. Giáp Tết năm học lớp sáu nó bỗng mắc chứng bệnh kỳ lạ: Ho rũ rượi, sốt cao, người giật co rúm lại. Đưa đi cấp cứu, Trạm y tế xã chuyển ngay lên huyện. Bệnh viện huyện cho ra xe chở ngay lên tỉnh. Qua hội chẩn được biết nó bị lao màng não. Hóa ra có cả bệnh lao màng não chứ đâu chỉ có bệnh lao phổi. Bác sĩ còn bảo có bệnh lao xương, bệnh lao lực nữa kia.

Khi Mầu vào viện, nhà tôi đang trong cảnh ăn đong ăn độn. Thầy tôi đưa nó đi viện là cả nhà treo niêu luôn. Ngày mồng một Tết nhà tôi ăn cà chua luộc trừ bữa. Ruộng cà chua này là nguồn tiền đong ăn dịp Tết, thầy tôi đã dự liệu trước, nhưng Tết đến ấm trời, cà chua chín rộ không bán được và cũng không có người đi bán vì còn lo cho Mầu chưa biết sống chết ra sao. Ở bệnh viện thầy tôi cũng lập bàn thờ cầu trời phật cho em tôi tai qua nạn khỏi. Đồ cúng bữa mồng một Tết cũng độc quả cà chua luộc, thứ mà nhà quê có thể tiếp tế được lúc ấy. Thầy tôi là người nghĩ thoáng, có tài biến báo, có gì cúng nấy cốt sao lễ bạc lòng thành. Cụ già nằm cùng phòng nhận xét:

– Tôi đồ năm nay bác gặp vận đỏ, thằng cháu này nhất định sẽ qua khỏi. Nếu bác cố tình mua cà chua về cúng để cầu vận đỏ thì chưa chắc đã ứng nghiệm. Đằng này do hoàn cảnh bác bất đắc dĩ phải dùng cà chua để cúng, cái vô tình ấy mới là điềm đỏ. Bác cứ tin ở tôi.

Lời người già khác nào lời thánh nhân. Mầu khỏi bệnh thật. Nhưng bác sĩ vẫn bảo bệnh não thể nào cũng có biến chứng, có khi liệt suốt đời, có khi trở thành ngớ ngẩn. Thầy tôi chấp nhận tất cả không nói không rằng, bởi thực tế Mầu vẫn cứ mềm như dải khoai, đặt đâu nằm đấy trên giường bệnh. Cụ già lại bảo:

– Con cá mất là con cá to. Nhà tôi có đàn lợn sắp bán, tối hôm trước vẫn ăn như sấm như sét, thế mà sáng ra đã có con chết queo, các con khác thì ngửi cám là chạy. Con chết là con đầu đàn. Con còi con cọc lại thoát nạn. Ở đời cứ trớ trêu thế đấy.

Nhà tôi gặp vận đỏ thật. Mầu ra viện bình thường. Bác sĩ cấp cho sổ thuốc, dặn phải uống liên tục đề phòng bệnh tái phát.

Ngày Mầu ra viện là ngày tươi sáng của nhà tôi. Ánh hân hoan xua tan cái u ám đói la đói lả bao ngày. Mừng vì có người thân từ cõi chết trở về. Mừng vì nhà lại có cần câu cơm cứu đói.

Thầy tôi lập tức lao đi kiếm ăn. Những năm này cả nước dồn sức người sức của cho biên giới nên đồ ăn trốn tiệt hết cả. Thầy tôi cần mẫn bới ăn cả ngày vẫn không đủ “mồi” cho cả nhà. Hàng xóm cũng chẳng hơn gì. Nếu vác rá đi vay, có khi mỏi chân vẫn chưa vay được. Thầy tôi mải bới tìm cái ăn chẳng để mắt thường xuyên đến thằng Mầu được. Đầu tiên nó còn chăm uống thuốc vì còn sợ bệnh. Sau bỏ dần, rồi bỏ hẳn. Đấy là cách ông trời đùa với số phận con người. Ông trời bắt Mầu phải là Chúa cứu rỗi của nhà tôi thì làm sao có thể tránh được. Những con vi trùng lao bị thuốc đánh tan tác bây giờ ngóc đầu dậy, tập hợp thành các nhóm nhỏ ngấm ngầm hoạt động. Con người vốn mất cảnh giác đâu có để tâm đến những thay đổi rất nhỏ ở nơi sâu kín nào đó trong cơ thể. Mầu có dấu hiệu đi lại khó khăn do hiện tượng chạm khoeo ngày một rõ. Đi kèm là nhu cầu thèm khát về ăn uống không thể kìm nén. Thằng Mầu tìm cách tự thỏa mãn. Nó vận dụng hết trí thông minh trời phú để phục vụ nhu cầu lỗ miệng. Chẳng ai ngờ nó dám xé sách vở luộc trứng gà ngay trong buồng. Hay buổi sáng nó dậy sớm bóp cổ gà cho vào túi xách, đi học nhưng không đến trường mà ra đầm sen móc đất đắp gà nướng ăn. Lấy hết của nhà thì lấy của người. Chỉ đến khi nó bị hàng xóm bắt quả tang thì cả nhà mới vỡ lẽ, hóa ra gà nhà mất toàn vào mồm nó cả. Thầy tôi dữ đòn khủng khiếp mà không thể xua được cái mồm ăn ngon ra khỏi người nó. Đánh đau, giữ chặt, nó bỏ ra Hà Nội tìm đến nhà anh Thông, con bác tôi. Anh ở khu tập thể cơ khí Trần Hưng Đạo. Tôi có ra đây chơi vài lần nhưng vẫn không dám đi đâu một mình vì “đi ỉa không biết đường lại, đi đái không biết đường về”. Đằng này thằng Mầu chỉ biết anh ở đấy mà hỏi được đến nơi.