Tiếng nhạc vẫn còn ngân những giai điệu cuối, trong quán café đó người ta vừa được chứng kiến cảnh chàng trai hát tặng cô gái nhân ngày sinh nhật của cô. Dưới ánh đèn mờ ảo, khi bài hát vừa kết thúc anh nhẹ nhàng bước xuống cầm bông hoa hồng và chiếc nhẫn xinh xắn đặt trong chiếc hộp trái tim màu đỏ thắt nơ bên trên trông nhật đáng yêu mà anh đã chuẩn bị trước, ngỏ lời cầu hôn với cô gái.
Hai hàng nước mắt rưng rưng ngấn lệ, cô xúc động không biết nói gì, tiếng vỗ tay rào rào, mọi người xung quanh đều cảm động và tỏ ý chúc phúc cho hai người.
Chàng trai cúi nhìn cô, ánh mắt như muốn hỏi lại cô một lần nữa, cô bật cười trong hai hàng nước mắt, nụ cười và giọt nước mắt đầy hạnh phúc. Cô mới chỉ từng được biết đến những chi tiết này trong tiểu thuyết thôi, không ngờ nó lại là sự thật ngoài đời với chính mình.
Năm năm trước…
Tối thứ 7, trong quán café ấm cúng ở góc phố, anh hát tặng cô nhân dịp sinh nhật, “Happy birthday to you… happy birthday to you…” giọng anh ấm áp, bài hát kết thúc, anh mỉm cười bước xuống tặng cô một bông hồng đỏ và hỏi “em vui chứ”.
Cô mỉm cười, hai mắt cay cay đã đỏ, những giọt nước như chỉ chờ được rơi xuống. Mọi người đã quên sinh nhật cô và chỉ có anh nhớ, anh đã nói dẫn cô đến một nơi đặc biệt, anh đã giữ lời hứa sẽ làm cô hạnh phúc mỗi dịp sinh nhật. Hôm nay là thứ tư, anh không được ra ngoài đi chơi với cô, cô day dứt, sinh nhật anh, cô lại không thể làm anh thật vui rồi.
Một chiếc đĩa VCD chính tay cô làm ảnh của hai người chèn nhạc những bài hát chúc mừng sinh nhật, một đóa hướng dương cô phải lặn lội đến tận vườn hoa chọn từng bông, một cuốn sách, một tấm thiệp tự tay cô làm, một câu chuyện về anh mà cô đã nghĩ và viết ra. Tất cả để trong một chiếc màu hộp vuông vắn có thắt nơ đỏ bên trên.
9h… 9h15…sao tắc đường thế này, anh chỉ xin ra ngoài được 1 tiếng thôi…
9h30… Cô bé sắp khóc, cô biết rằng lẽ ra mình nên đi từ sớm mới đúng, chỉ vì tính hay ngủ nướng mà có thể không được gặp anh ngày sinh nhật của anh rồi, thật vô dụng, cô bật khóc.
9h45 cô tới trường anh, anh đã đợi cô ở quán chè từ lâu lắm rồi, anh không có vẻ gì là bực bội cả, chỉ còn 15 phút nữa là anh phải vào trường rồi.
– Anh đợi em lâu chưa, không giận em thật chứ.
– Ngốc ạ, anh không được ra ngoài, em đã phải sang tận đây đón sinh nhật cùng anh rồi anh còn giận được gì nữa, ngốc, ngốc, ngốc.
– Nhưng anh sắp phải vào rồi, em muốn gần anh lâu hơn kia.
– Em ngốc lại vừa khóc đúng không, xấu lắm, anh biết là em muốn được gặp anh nhiều nhưng bây giờ có thể gặp là tốt rồi, cuối tuần anh sẽ bù cho em nhé! Lại còn chuẩn bị cho anh bao nhiêu thứ thế này, anh vui lắm, cười lên đi nào.
Sáu tháng yêu nhau nhẹ nhàng trôi qua không một chút sóng gió. Đúng hôm đấy là ngày cô phải thi môn chuyên ngành, một môn rất quan trọng với cô. Anh đã phải cố gắng thuyết phục thầy giáo và trực ban để được xin ra ngoài với cô hai tiếng.
– Gì đấy anh?
– Quà cho em và anh đấy, đẹp không? Anh lấy đôi dép, em lấy bàn chân nhé!
– Woa, ngộ nghĩnh thế. Hì hì.
Đó là hai sợi dây chuyền, một sợi có mặt một bàn chân, một sợi là hình một chiếc dép. Anh ta đã nói với cô, mỗi bàn chân chỉ đi vừa được một cỡ dép thôi, cũng như bàn chân ấy, định mệnh sinh ra cô là người yêu của anh. Những lời nói ngọt ngào đến khó thở, nó ngọt ngào đến mức dù sau này có cho thêm bao nhiêu vị đắng trong tình yêu giữa hai người thì cô cũng không thể quên được. Lúc đó cô đâu biết được rằng những vị ngọt của đường không thể hoàn toàn làm mất đi vị đắng của café.
Gió mùa hè thật mát, không biết đây là lần thứ bao nhiêu n anh và cô đi bộ quanh công viên này rồi nữa, mỗi cuối tuần anh được ra ngoài là lại cùng cô đi xem phim, ăn những món hai người thích nhất, dạo quanh công viên. Được ở gần người yêu cô hạnh phúc vô cùng, nhanh thật, thế mà đã chín tháng yêu nhau rồi, không một lần cãi vã, lúc nào anh cũng nhường cô cả.
Rồi một ngày chẳng ai mong muốn cũng đến, nó làm mọi thứ về anh sụp đổ hoàn toàn trong cô. Hôm đó là chủ nhật, hai người vừa đi chơi cùng nhau, còn cười nói với nhau rất vui vẻ, những cử chỉ của anh với cô vẫn như xưa, nhẹ nhàng, ngọt ngào đến khó tả. Vừa về nhà cô đã thấy có tin nhắn và biết chắc chắn là của anh, cô hí hửng mở điện thoại ra đọc tin nhắn.
– Hôm nay đi chơi với anh em có vui không, những lúc bên cạnh anh em vui chứ?
– Vâng, em rất vui, lúc nào đi chơi với anh cũng vậy mà. Lại chuẩn bị sang tuần mới rồi, 7 ngày nữa lại mới được gặp anh. À mà sao mấy tuần nay anh hay về nhà thế, nhà anh có việc gì à, em cứ thấy anh buồn buồn, có gì thì phải tâm sự với em nhé!
– Em yêu ngủ chưa vậy, tuần này anh về quê chăm ông, ông ốm càng ngày càng nặng, anh thương ông lắm, tuần này không gặp anh có buồn không, tuần sau em muốn đi đâu, ăn gì anh sẽ dẫn em đi bù nhé!
Cô không hiểu gì cả, anh đang nhắn tin với mình sao lại hỏi ngủ chưa, anh vừa đi chơi với mình mà sao lại bảo ông ốm.
– Anh nhắn tin trêu em đấy à?