Nhìn Lan, em không khác gì nhiều so với trước, vẫn nét đượm buồn như lần đầu tôi gặp và… cái tình cảm em dành cho tôi cũng như ngày xưa, tôi đoán thế.

Lan là một người con gái rất hiền lành và đẹp. Lan là một người rất hòa đồng và hay làm tôi vui lúc buồn, làm tôi phải phá lên cười bất cứ lúc nào, kể cả lúc mà tôi chán nãn nhất. Nhớ lại ngày xưa ngày của ngần mấy năm trôi qua, cũng là những tháng ngày tôi suy tư một mối tình khác, không phải là Lan. Tôi biết Lan là người thường hay giấu tất cả cảm xúc vào bên trong, dĩ nhiên tiếng nói Lan yêu tôi được xuất phát ra từ chính miệng Lan lúc mà Lan đã say mèm vì rượu trong buổi tiệc sinh nhật một người bạn, nhưng tôi vẫn cứ giả vờ như không hề biết.

Lan cũng biết rõ tôi rất yêu mối tình “đơn phương” diễn ra như thế nào, mà tôi đang theo đuổi, Lan vẫn luôn sẵn sàng giúp tôi rất nhiều để rồi tôi cảm thấy mình nợ em nhiều lắm và tôi thường hay gọi nó là một khoản nợ tình yêu

– Chào em, lâu lắm mình không gặp – tôi bắt chuyện cùng Lan.

– Ừm, còn nhớ em là được rồi – Lan nhìn tôi cười đáp.

– Sao lại không nhớ cơ chứ, em dạo này thế nào?

– Thấy em thế này là biết vẫn ổn rồi, em phải hỏi anh mới đúng. Dạo này tiều tụy quá – Lan chọc lét tôi và nói.

– À, thì… chắc em cũng biết mà – tôi nhìn sang hướng khác và nói.

– Vẫn chạy theo cái mối tình “đơn phương” đó ư?

– … – Tôi im lặng

– Anh ngốc thật!

Lan thường hay mắng tôi như thế, như một kẻ “ngu dại”, không riêng gì lúc trước, bây giờ em vẫn nói câu nói của ngày xưa, Lan cứ bảo tôi mãi chạy theo một cuộc tình đơn phương mà biết trước được rằng sẽ chẳng hề có kết quả gì, cũng chẳng hề biết được rồi sẽ ra sao? Nó làm tôi nghĩ đến cảm xúc của em lúc này, ánh mắt em xa xăm quá, có lẽ Lan rất đau khổ khi phải chờ và nhìn thấy tôi như thế này suốt tháng năm vừa qua không gặp, Lan đã làm cho tôi rất nhiều điều. Nhưng rồi, tôi lại đợi chờ yêu thương người khác và làm tất cả vì một người khác trong thời gian đó, tôi cảm hấy buồn cười thật. Người mà tôi yêu thì chẳng bao giờ chửi mắng hay một tiếng hỏi thăm, còn người tôi không yêu lại ngược lại hoàn toàn và rất nhiều nữa…

Nhiều lúc, bản thân cảm thấy mệt mõi lắm, muốn tìm một nơi nào đó dựa vào để bớt chơi vơi giữa dòng ngang trái của cuộc đời, cuộc trò chuyện giữa tôi và em kết thúc vào bữa ăn sáng đó.

– Tám giờ tối nay em rảnh không?

Lan im lặng một hồi và đáp.

– Ừm, tối nay em cũng không việc gì làm. Có chi không anh?

– Cà phê nhé em, quán X đấy. Còn nhớ chứ? – đó là quán cà phê mà tôi và Lan lúc xưa thường hay lui tới.

– Dĩ nhiên em nhớ chứ, đó là nơi chúng ta quen biết nhau mà – Lan cười trong vô tư, nhưng tôi biết Lan cũng đang buồn.

Tôi hẹn Lan cà phê, rồi bước ra về. Bước đi mà lòng tôi cứ nao nao khó chịu, mọi cảm giác lại trở nên trĩu nặng hơn và nhớ lại những ngày của quá khứ, tôi còn nhớ cái lần vì giúp tôi một việc nhỏ mà Lan đã bị tai nạn xe, rất may chỉ là nhẹ. Nghĩ đến mà tôi thấy mình tệ thật, không yêu Lan mà cứ cạnh bên giúp Lan mọi thứ, nhưng làm sao được khi trong mắt tôi đã xem Lan như một người em gái cùng gia đình không thể không giúp những lúc Lan cần.

Tối đến

Gặp nhau em bất ngờ bảo :

– Em không muốn đi cà phê nữa .

– Vậy, em muốn thế nào – tôi tròn xoe mắt nhìn Lan.

– Anh cứ theo em, rồi sẽ biết…

Tôi đi theo sau Lan, rồi đến nơi mà Lan muốn tôi tới. Tôi nhận ra đây là nơi vườn liễu khu nhà cổ, mà hồi thuở nhỏ tôi và Lan cùng một người, người mà tôi chờ đợi suốt bao năm qua. Nhớ lại thời ấy, nó thật vô tư làm sao, chẳng biết gì nhiều. Chỉ là ăn chơi và học, không lo nghĩ…

Màn đêm bao phủ ảm đạm hơn với những tiếng dế kêu trong sự im lặng. Với ánh trăng buồn tẻ nhạt, tôi và Lan ngồi nơi bậc thang gần bờ sông. Lan kể cho tôi nghe và tâm sự rất nhiều điều của biết bao ngày không gặp nhau, nó làm tôi nhớ đến cái ký ức không nên nhớ cùng mối tình “đơn phương” mà tôi đã không bao giờ con giữ được. Ở nơi đây, cũng là lúc này của bốn năm về trước, lần cuối cùng tôi và người đó chấm dứt tất cả, dù là một tình bạn.