Thực sự thì chẳng khi nào tôi nghĩ mình rơi vào hoàn cảnh này, cũng chẳng bao giờ nghĩ cần phải tìm đến chuyên mục này để giải tỏa bức xúc. Nhưng giờ với tôi, anh ta chẳng đáng để tôi tôn trọng nữa!

Anh hơn tôi 8 tuổi và đang học tiến sĩ. Tôi sẽ thôi chẳng đề cập đến tính cách của cả hai mà chỉ nói đến vấn đề liên quan đến Tiền.

Tết năm ngoái anh có bay ra nhà tôi chơi (Sài Gòn – Hà Nội). Vì mẹ tôi muốn giữ thể diện nên có nói với tôi là nhắc anh ấy mừng tuổi mấy đứa nhỏ nhà cô, chú, mỗi đứa khoảng 50 nghìn là được rồi. Tôi có nói lại và anh cũng rất vui vẻ mừng tuổi bọn nhỏ (khoảng 5 đứa), cộng thêm 400 nghìn cho đứa em ruột tôi nữa. Nhưng, khi anh quay trở về Sài Gòn, mẹ tôi đã mừng tuổi anh 3 triệu, kèm theo quà để anh mang về.

Hai đứa tôi đều đi học xa, trước kia mỗi lần lên trường tôi, anh đều phải mượn xe một người bạn vì cả hai đều không có xe. Thấy như thế, tôi muốn xin bố mẹ mua chiếc xe. Anh nói anh cũng đang tìm mua xe nên tôi đưa ra ý kiến là hai đứa mua chung. Đằng nào thì cũng chỉ để hai đứa đi chơi (cả tôi và anh đều ở trong kí túc xá của trường) và anh đồng ý.

Khi đến hè, kí túc xá không cho sinh viên ở lại nữa thì 2 đứa tôi tính thuê nhà ở cùng nhau cho tiết kiệm chi phí. Vì thuê nhà phải đặt cọc 2 tháng nên anh không đủ tiền. Anh đưa cho anh 1/5 số tiền đó, bù lại thì đồ đạc trong nhà tôi mua.

Trong những ngày ở cùng nhau đó thì hầu như tiền ăn uống là anh chi trả cho cả hai người. Còn tiền nhà thì anh đóng 1 tháng, tôi đóng 1 tháng, tiền điện anh trả. Vì nghỉ hè chỉ có 2 tháng thôi nên sau 2 tháng đó, bọn tôi đứa nào về trường đứa nấy.

Bọn tôi sống cùng nhau không hợp nên cũng chia tay. Tiền nhà đặt cọc coi như mất. Chiếc xe mua chung anh vẫn đi. Khi trả phòng thì anh có hỏi tôi là có tiền không, vì nhỡ đâu vẫn phải trả tiền nhà tháng đó (dù không ở). Tôi biết là không phải trả nhưng anh hỏi thế nên tôi vẫn đưa. Anh nói nếu không dùng đến thì anh sẽ đưa lại cho tôi. Sau hôm trả phòng đó thì anh cũng lơ luôn làm tôi chẳng biết số tiền đó có dùng hay không.