Tôi là một độc giả nam nhưng lại rất hay đọc những chuyên mục tâm sự của các báo. Bình thường tôi chỉ đọc, không bao giờ bình luận chứ đừng nói đến việc đăng bài tâm sự, vì nó không phù hợp với 1 người bận rộn như tôi.

Nhưng giờ đây tôi thực sự rất rối bời và không biết cầu cứu ai nên mạo muội viết chuyện của mình lên đây mong được mọi người chia sẻ, góp ý một cách chân thành để tôi có được một quyết định đúng đắn. Xin được cảm ơn các bạn trước.

Tôi và em yêu nhau từ năm thứ hai đại học. Tôi hơn em 2 tuổi nhưng vì tôi học chậm nên tôi và em học cùng lớp. Tình yêu của chúng tôi đến rất tự nhiên và nhiều kỉ niệm, buồn có, vui có, giận có, hờn có nhưng 2 đứa rất hợp nhau, cả về tính cách lẫn sở thích.

Em là người mạnh mẽ, quyết đoán và năng động. Còn tôi thì có phần hiền hơn, thường hay bị bạn bè trêu là “sợ vợ” và nói em là “gái Hải Phòng đanh đá”. Nhưng tôi luôn tự hào về em, chẳng có gì đáng chê trách khi mình ngưỡng mộ và tôn trọng người yêu mình đúng không các bạn?

toi-mat-con-va-em-that-roi-blogtamsuvn

Trước khi đến với tôi, em đã có 2 mối tình nhưng tôi không quan tâm. Và em là mối tình đầu của tôi. Trải qua 3 năm bên nhau, chúng tôi có dự định ra trường đi làm 1, 2 năm sẽ tổ chức đám cưới. Và cũng chính thời điểm này đã có chuyện xảy ra với tình yêu của chúng tôi.
Ads Ai cũng học Đại học qua mạng. Còn bạn?
Ads Thuỷ Tiên chia sẻ tuyệt chiêu đảm bảo mi dài và cong sau 7 ngày
Ads Nguyên nhân và phương pháp giảm đau bụng kinh

Thời điểm vừa tốt nghiệp được khoảng 2 tháng, trong 1 lần bất cẩn em đã có thai. Khi em thông báo với tôi, tôi đã vô cùng hoảng sợ vì trước đó chúng tôi rất cẩn thận (Có thể các bạn sẽ phê phán là chúng tôi ăn cơm trước kẻng, là thoáng quá nhưng thực tâm chúng tôi đủ tự tin về đối phương và đến với nhau thật lòng. Trong lòng tôi cũng luôn xác định em là vợ nên chuyện đó với em và tôi chỉ là chất xúc tác cho tình yêu thêm sâu sắc.)

Tôi cũng không muốn các bạn nghĩ chúng tôi thiếu hiểu biết đến mức “bất cẩn” để rồi giờ kể lể, ngụy biện nên tôi xin nói luôn tôi luôn luôn là người chủ động sử dụng biện pháp phòng tránh vì tôi không muốn em uống thuốc hại đến sức khỏe . Nhưng lần đó em về quê 1 tháng mới lên gặp tôi, hôm đó tôi lại uống rượu và khi em đưa tôi về phòng tôi đã không kiềm chế được mình và không kịp sử dụng biện pháp phòng tránh.

Sau ngày hôm đó tôi tỉnh rượu và mọi thứ trở lại bình thường thì khoảng mấy tuần sau em nói mình đã dính. Lúc đó tôi đang vạ vật ở Thủ đô xin việc với 2 bàn tay trắng nên đã không chuẩn bị tinh thần cho việc này. Tôi lo sợ mình còn chưa nuôi được mình, nuôi được em thì sao có thể nuôi được con. Thực sự lúc ấy tôi đã quá bất ngờ và lo sợ.

Ngày hôm đó với tôi thật dài và ảm đạm. Tôi chưa sẵn sàng làm bố vì có quá nhiều nỗi lo lắng. Cả ngày hôm đó tôi im lặng, suy nghĩ và khi em nhắn tin hỏi “Anh định thế nào?” tôi đã nói “Anh chưa biết nữa”. Sau đó em lại hỏi “Anh muốn em bỏ phải không?”.

Tôi đã nói “Ừ, anh muốn em bỏ nó, anh chưa sẵn sàng, để 1,2 năm nữa công việc ổn định mình có con khác được không em?”. Sau đó em chỉ nhắn lại 1 câu rồi từ đó tôi đã không được nói chuyện với em lần nào nữa. Em nói “Là con của chúng ta đấy, đừng gọi là nó, em hiểu rồi”.

Nghe đến đây chắc các bạn sẽ mắng nhiếc tôi là 1 kẻ khốn nạn, tệ mạt và đang ngụy biện cho chính mình. Vâng, các bạn nghĩ vậy không quá vì bản thân tôi sau hôm đó cũng luôn tự dằn vặt và hối hận vì những câu nói mà đến giờ tôi vẫn nhớ như in từng câu, từng chữ. Lúc đó tôi quá bồng bột và non trẻ nên đã làm tổn thương em. Tôi là kẻ vô trách nhiệm, không xứng đáng với em.

Sau khi em nói câu cuối cùng như vậy, cả đêm tôi thức trắng và suy nghĩ. Không phải tôi ruồng rẫy em hay muốn chạy làng mà tôi chỉ nghĩ đơn giản là giờ công việc 2 đứa chưa đâu vào đâu, lấy nhau thời điểm này sẽ rất khó khăn. Bản tính của 1 thằng đàn ông tôi không muốn vợ con phải khổ sở, thiếu thốn. Vì thế khi chưa có gì trong tay tôi không đủ can đảm để đón nhận con và cưới ngay lúc ấy. Dù sao cũng chỉ là do bất cẩn nên tôi muốn em chờ tôi thêm 1 thời gian, nhưng có lẽ em không nghĩ như vậy.

Ngày hôm sau tôi gọi cho em nhưng em tắt máy. Quá sốt ruột tôi tìm đến phòng trọ của em thì bạn em nói em đã sắp đồ đi từ tối qua. Chỉ để lại cho tôi 1 bức thư dài và nói chúc tôi hạnh phúc, hãy quên em đi.

Tôi như điên cuồng, đi tìm em khắp nơi nhưng vô vọng. Tôi về nhà em tìm em nhưng bố mẹ nói em muốn đi nơi khác lập nghiệp và bố mẹ nhất quyết không nói em ở đâu. Tính em trước giờ vẫn thế, bố mẹ em cũng luôn tôn trọng mọi quyết định của em.

Có lẽ em vẫn nghĩ cho tôi nên không nói gì với bố mẹ về chuyện đó. Hai bác vẫn nói chuyện nhẹ nhàng và buồn bã vì 2 đứa không đến được với nhau. Có lẽ em không hiểu được tâm tư của tôi và cho rằng tôi nói em bỏ con là tôi sẽ không cần cả em nữa. Tôi đã khiến em tổn thương. Và dù tôi có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể tìm thấy em. Em ra đi mà không cho tôi 1 cơ hội giải thích