Hương là mối tình đầu của tôi, chúng tôi yêu nhau từ năm thứ 3 đại học. Sau khi tốt nghiệp, tôi xin vào làm cho một công ty tư nhân còn Hương trở thành một hướng dẫn viên du lịch, công việc phù hợp với sở thích bay nhảy của cô ấy.

Tôi là con độc đinh nên sau khi công việc ổn định, gia đình rất muốn tôi sớm lấy vợ. Tôi đã đưa Hương về ra mắt gia đình và cô ấy rất được lòng người nhà tôi nhờ sự khéo léo. Thu nhập của chúng tôi khá ổn định, gia đình hai bên khá giả nên nếu cưới nhau thì tài chính không phải là vấn đề to tát.

Tôi ngỏ ý với Hương nhưng cô ấy chưa xuôi với lý do sợ hôn nhân ảnh hưởng đến sự nghiệp. Cô ấy muốn đi dẫn tour vài năm cho thỏa mãn chí tang bồng đi đây đó của tuổi trẻ, sau đó xin một công việc văn phòng rồi mới tính chuyện kết hôn. Biết tính Hương nếu cứ thúc giục sẽ khiến cô ấy khó chịu nên tôi chấp nhận chờ đợi. Nhưng không ngờ một biến cố xảy ra khiến đường tình duyên của chúng tôi đứt gánh.

Buổi chiều đó tôi nhận được cú điện thoại định mệnh từ mẹ Hương. Giọng bác nghẹn ngào, nói không thành tiếng. Hương gặp tai nạn trên đường dẫn tour, vụ tai nạn khiến toàn thân và gương mặt cô ấy biến dạng không còn nguyên vẹn.

Cô ấy được nhận dạng nhờ bộ quần áo và chiếc ví đựng giấy tờ đầy đủ. Người ta cũng tìm thấy chiếc nhẫn đính hôn trong túi cô ấy. Cái chết đột ngột của Hương là cú giáng mạnh vào tinh thần tôi. Tất cả đều bị sốc. Ngày đưa tang Hương, tôi nhập viện. Gần nửa năm trời tôi phải sống trong bệnh viện tâm thần để ổn định. Lúc đó tôi khóc như điên dại, ngày đêm chỉ biết gào khóc gọi tên Hương.

ban-gai-tro-ve-khi-toi-lam-dam-cuoi-blogtamsuvn

Sau khi ra viện, tôi trở về cuộc sống bình thường. Dù vậy nỗi đau trong lòng tôi vẫn chưa nguôi. Ba mẹ Hương thường khuyên tôi nên tìm bạn gái mới, bắt đầu cuộc sống mới. Ba mẹ tôi cũng rất lo lắng và thường tìm cách giới thiệu cho tôi vài cô gái. Thương ba mẹ gầy rộc người vì tôi, tôi cố gắng tìm hiểu một trong số những cô gái được giới thiệu, đó là Linh.