Tôi nghe đến từ “kết hôn” là tôi phát sợ. Tôi nghĩ đến cảnh tôi phải rành buộc với một ai đó, bước vào cuộc sống với chuỗi ngày không tên, thật tôi chẳng dám nghĩ. Những đứa bạn thân của tôi đứa thì có chồng, đứa thì đã có con vài tuổi, đứa thì đang mang thai, đứa thì sắp kết hôn. Họ cười vì họ sắp có cái đám cưới, tôi cười vì tôi chưa có gì, đến bây giờ tôi vẫn không phải là người thành công trong cuộc sống, điển hình như là kết hôn.

Tôi đã rất yêu anh, tình đầu của tôi. Nhưng cách đi qua biến cố sau chia tay của tôi là điều khó không tưởng được. Tôi yêu anh nhiều, nhưng rồi chẳng nhận được gì ngoài nỗi đau, nước mắt và chuốc vào thân bao nhiêu sự phiền muộn. Tôi đã nhận ra rằng, chính mình đã không yêu mình, tôi nên yêu tôi hơn, chiều bản thân mình một chút, chẳng phải mọi thứ sẽ tuyệt vời hơn bây giờ sao ? Tôi đã cố gắng làm nhiều thứ nhưng chẳng thể giữ nổi mối quan hệ của chúng tôi.

Tại sao tôi lại phải quan tâm anh nhiều như thế để rồi tôi nhận lại sự hời hợt từ anh. Tôi đã luôn tự làm khổ mình, cứ luôn nghĩ cho anh, về cảm nhận của anh, là “anh đã ăn gì chưa….không biết bây giờ anh ấy đang làm gì….anh có thích ăn món này không nhỉ em sẽ nấu anh ăn…. cái áo kia đẹp quá anh có thích không nhỉ…món này trông bổ dưỡng đấy nhưng anh ấy có chịu ăn không…trời đang mưa chẳng biết có đi đâu bị ướt không…”.Tôi đã chẳng còn cảm xúc gì kể từ ngày chia tay đó. Tôi cảm thấy stress nặng với những thứ gọi là “hoài niệm” ở ngoài kia; và tôi mong muốn có một mối quan hệ khác.

yeu-nhung-van-tu-do-tai-sao-khong-blogtamsuvn
Tôi nghe đến từ “kết hôn” là tôi phát sợ. Tôi nghĩ đến cảnh tôi phải rành buộc với một ai đó (Ảnh minh họa)

Tôi muốn có được một mối quan hệ mập mờ, không rõ ràng. Tạm gọi là “yêu” nhưng không ràng buộc, một tình yêu mà chỉ có niềm vui và hạnh phúc; chẳng phải lo nghĩ như ngày cũ, chẳng phải muộn phiền hay đớn đau khóc ầm ĩ. Tôi muốn có một mối quan hệ như thế! Là yêu nhau, đủ quan tâm, đủ thương, không ràng buộc. Không phải không là gì của nhau, mà là đủ yêu thương hạnh phúc sẽ tự đong đầy mà chẳng cần phải có một mối quan hệ nào ràng buộc cả. Tại sao phải có “mối quan hệ” con người ta mới tốt, mới thương nhau được?

Một mối quan hệ mập mờ được định nghĩa là một quan hệ không thực sự tồn tại. Trong mối quan hệ ấy, chúng ta có thể làm bất kể điều gì trên đời chúng ta muốn mà không cần phải bận lòng rằng người đó có giận mình hay không, có buồn hay không, tại sao lại ghen… Thiết là “yêu” để quan tâm, chứ không phải để quản thúc, anh nhé.

Vì em là người thích được tự do, làm những gì mà mình muốn, thích ăn những gì mình ăn, uống những gì em thích uống. Anh có thể khuyên em, lo lắng nhưng không quá thừa lời. Anh có thể buồn bã vì ghen tuông khi em đi với người khác nhưng không quá lâu. Anh có thể đút cho em ăn, ôm em khi em lạnh, chịu ăn những cái đấm lưng khi em tức tưởi nhưng không quá hào nhoáng. Anh có thể hôn nhẹ lên má, mắt, mi, môi nhưng không chiếm hữu. Anh có thể tâm sự với em những đều anh muốn và em sẽ lắng nghe nhưng sẽ không đi quá sâu vào cuộc sống nhau. Anh có thể đi mua sắm cùng em nhưng không phải mặc đồ em chọn, hãy cứ chọn những gì anh thích.