Có vô vàn lý do để tôi bỏ qua anh nhưng cuối cùng vẫn chọn giữ lấy anh bên đời. Vào những khoảnh khắc phải đưa ra quyết định, tôi nhận ra anh là người duy nhất không muốn bỏ lỡ trong kiếp này. Có muôn vàn lý do để anh giữ tôi bên cạnh trong quãng đời còn lại – như những lời mọi người từng khuyên anh và chính anh từng thủ thỉ với tôi khi ấy. Cuối cùng thì anh lại bỏ rơi tôi.

vet-seo-blogtamsuvn
Ảnh minh họa

Ngày đó, anh nói yêu tôi, rồi một ngày anh muốn đi để khám phá thế giới rộng lớn ngoài kia. Tim anh hướng về đất nước mặt trời mọc cùng ước mơ cháy bỏng, anh phân vân chờ sự ủng hộ từ tôi. Tôi bất an nhiều nhưng vì thương anh và cũng yêu luôn đất nước xinh đẹp kia, hơn thế nữa là tôi tin anh, tin vào lời hứa sẽ quay về tìm tôi, để rồi tương lai có thêm một truyện cổ tích giữa cuộc đời. Vì thế tôi bằng lòng chắp thêm đôi cánh niềm tin cho anh, để anh có thể tự do mà vùng vẫy rồi bay cao, bay xa cùng mơ ước kia. Tôi để anh đi, lại tiếp tục hành trình thương nhớ, dốc hết tuổi xuân chờ đợi anh.

Đến khi anh có thêm người mới để chọn lựa, so sánh thiệt hơn, anh chỉ nói với tôi vài câu rằng cuộc đời tôi dẫu có khổ đến mấy cũng không bất hạnh bằng nỗi đau mà người này từng chịu đựng và trải qua. Anh gói gém tất cả yêu thương của chúng tôi trong ngần ấy năm bằng ba từ: “Anh xin lỗi”. Anh bảo tôi hãy quên đi, anh không về với tôi nữa, tôi cũng đừng đợi chờ làm gì. Tôi tan nát nhưng chỉ cười để cố trả lời anh: “Ừ, anh đã nói đúng. Đau khổ của đời em có là gì đâu”.

Anh đứng trước một lựa chọn mới, thay vì giữ lấy tôi anh lại không phân vân mà từ bỏ tôi. Tôi yêu anh, năm đó tôi 18 tuổi, rồi sau đó tôi không yêu nữa mà thương anh, thương như một phần cơ thể mình.

25 tuổi, tình cảm ấy biến thành sẹo, giờ vẫn đau, tôi hoài nghi và sợ sệt mọi điều xung quanh. Tôi càng không thể mở lòng mình với ai, nhận ra phía sau mỗi câu truyện cổ tích đều có một bài học để khắc ghi.

Mỗi ngày tôi cứ tìm ai đó chỉ để hỏi: Có thích nước Nhật không? Thích đúng không? Rồi thôi, tôi im lặng. Mọi người hỏi tôi có hận không, có tha thứ được chưa, còn đau không? Tôi chỉ buồn vì không thể hận, chỉ thấy đau vì lòng còn thương anh nhiều quá. Tình yêu chết cũng là lúc tuổi xuân của tôi vừa trôi qua. Tôi dang dở vì còn thương anh, thương đến đau lòng. Tôi phải sống như nào đây?