Tôi và cô ấy yêu nhau đã 2 năm, thật sự người tôi yêu là một người rất tốt, cô ấy yêu tôi và chăm chút cho tôi từng chút một. Tôi nghĩ rằng, đời này nếu tôi lấy được cô ấy là điều quá hạnh phúc rồi. Vậy nhưng, khi càng yêu, tôi càng lo sợ mất cô ấy. Bởi vì, có một bí mật mà tôi và gia đình vẫn giấu diếm từ 2 năm nay, ngay cả bạn bè của tôi ở thành phố này cũng ít người biết được. Đó là…vâng, tôi có một người con riêng. Cháu năm nay đã 8 tuổi, là thành quả của một mối tình vụng dại thời tôi còn đi học. Cái thời yêu muốn chết đi sống lại, chểnh mảng học hành và bất chấp lời cấm cản của bố mẹ đã cho tôi một bài học không thể hối hận hơn. Giờ đây, khi đã vượt qua được vô vàn khó khăn và dần ổn định được sự nghiệp, tôi lại một lần nữa rơi vào hoàn cảnh trớ trêu và bế tắc này.

Con gái tôi, năm nay đã được 8 tuổi, cháu rất ngoan và biết vâng lời. Để giấu nhẹm chuyện đấy là con tôi, từ khi cháu được sinh ra, nhà tôi đã nhận về nuôi và nói dối mọi người rằng đấy là con nhà cậu, là em mẹ tôi. Mọi người ban đầu bán tín bán nghi, lời ra tiếng vào một thời gian rất dài. Nhưng rồi thời gian qua đi, bố tôi thuyên chuyển công tác sang thành phố mới, nhân dịp này nhà tôi quyết định chuyển nhà, để tránh dị nghị về sau. Mẹ cháu hơn tôi 5 tuổi, ngày ấy làm thợ may ở gần trường cấp 3 tôi học. Ngày ngày tôi gửi xe đạp ở tiệm may ấy, rồi dần chúng tôi có tình cảm với nhau lúc nào không hay và đã đi quá giới hạn. Nhà tôi khi biết tin nhất quyết không nhận cô ấy về làm dâu, chỉ yêu cầu giữ lại cái thai và gia đình tôi sẽ chu cấp đủ cho cô ấy. Mẹ tôi ra mặt giành cháu về, khiến cô ấy uất hận không thể làm gì hơn. Hồi ấy trẻ dại, tình cảm cũng chưa phải là điều chắc chắn, bị một cú sốc như vậy, tôi chỉ biết cúi mặt nghe theo sự sắp xếp của gia đình. Rồi sau khi nhận con về, tôi lo học hành, dần dần tình cảm cũng nhạt dần và chẳng còn gì ngoài trách nhiệm nữa.

bi-nguoi-yeu-hoan-dam-cuoi-sau-khi-biet-bi-mat-dong-troi-blogtamsuvn

Tôi và cô ấy yêu nhau đã 2 năm, thật sự người tôi yêu là một người rất tốt, cô ấy yêu tôi và chăm chút cho tôi từng chút một. (Ảnh minh họa)

8 năm trôi qua, cháu vẫn gọi tôi là “anh” và xem tôi như một người anh trai thực thụ. Cháu giống tôi, vậy nên người ngoài cứ tưởng chúng tôi là anh em thật. Cháu chăm học và cũng hay đau ốm, khiến tôi lo lắng rất nhiều. Bí mật này tôi và gia đình nhắc nhau sống để bụng, chết mang đi, không bao giờ hở ra ngoài rằng cháu là con tôi. Vậy nhưng, cái gì người ta càng sợ mất đi, nó lại càng ám ảnh họ mãi. Con gái tôi đã lớn, cháu dần nhận thức được mọi điều. Cháu hay hỏi tôi vì sao các bạn cứ trêu cháu là con hoang, vì gia đình tôi làm thủ tục nhận con nuôi cho cháu, nên cháu xem bố mẹ tôi là bố mẹ ruột. Mỗi lần tôi nghe nói như vậy thì đau lắm, chỉ mong tu chí làm ăn để sau này lo cho cháu được nhiều hơn. Mẹ cháu từ ngày giao cháu cho gia đình tôi, cũng bỏ đi biệt tích. Sau này nghe bảo gia đình đi tìm nhiều lần nhưng cô ấy báo về đã đi đến nơi khác để tìm việc và làm lại cuộc đời…