Tôi năm nay 33 tuổi, vợ kém tôi 5 tuổi. Cả hai công tác trong một tập đoàn nước ngoài. Tôi và vợ đã có một cậu con trai 3 tuổi. Vợ là mối tình đầu của tôi nhưng tôi lại là người thứ 2 của cô ấy. Trước khi nhận lời yêu và cưới tôi, cô ấy và bạn trai cũ đã yêu nhau suốt 2 năm.

Họ từng dự định làm đám cưới nhưng sự khác biệt trong tính cách đã khiến họ nói lời chia tay. Thời điểm đó cô ấy nhận lời yêu tôi như cách khỏa lấp nỗi trống vắng trong lòng mình. Tôi biết điều này nhưng vẫn hy vọng tình yêu chân thành của mình sẽ làm cô ấy sẽ thay đổi.

Tôi và em làm đám cưới vài tháng sau đó. Ngày cưới tôi hạnh phúc vì có được người con gái mình yêu thương. Tôi yêu cô ấy bằng một tình yêu tôn thờ và chịu đựng. Em xinh đẹp, một vẻ đẹp thuần khiết, thùy mị và tôi mê mẩn từ lần đầu gặp gỡ. Nhút nhát, biết cô ấy đã có bạn trai nhưng tôi vẫn âm thầm theo đuổi và hy vọng.

Sau ngày cưới, dù chưa yêu nhưng em vẫn luôn cố gắng làm người vợ ngoan hiền. Em nói rằng hãy cho em thời gian để quên người tình cũ và yêu tôi. Khi cậu con trai đầu đã cứng cáp, hai vợ chồng quyết định có thêm con.

ngoai-tinh-blogtamsuvn06

Tôi vui sướng khi vợ thông báo đã mang thai. Nghĩ đến viễn cảnh được làm cha lần thứ 2, tôi hạnh phúc vô cùng. Tôi tự tay chăm sóc vợ, nâng niu cô ấy như bà hoàng, yêu chiều hơn trước. Những lúc như thế, vợ nói rằng cô ấy thực sự xúc động bởi tình yêu mà anh dành cho mình và rằng bản thân không xứng đáng được đối tốt như thế bởi bao năm qua cô ấy sống với tôi vì trách nhiệm chứ không hề yêu. Bất chấp điều đó tôi vẫn không oán trách vợ mà coi đó là sự hy sinh, là duyên phận của mình.

Thế rồi một ngày, tôi vô tình đọc được những tin nhắn trong điện thoại của vợ gửi cho tình cũ. Tôi sững người khi biết rằng bao năm qua họ vẫn bí mật liên lạc và vẫn còn yêu nhau.


Họ hẹn gặp nhau nói chuyện sau khi người đàn ông kia vừa về từ chuyến công tác nước ngoài. Bí mật theo dõi, tôi phát hiện vợ mình lén lút đi cùng người đàn ông đó vào một khách sạn. Lúc này cô ấy đã mang thai 3 tháng.

Những lo lắng mơ hồ của tôi bao năm cuối cùng lại là thật. Mọi chuyện đã quá rõ nhưng tôi không đủ can đảm chứng kiến và bắt quả tang vợ mình và gã kia trong vòng tay nhau nên đã nhờ người của khách sạn can thiệp ngay khi cả hai vừa bước vào phòng.

Bất ngờ đụng mặt tôi trong hoàn cảnh oái ăm, mặt vợ tái mét, trong khi người đàn ông kia tháo lui ngay sau đó. Cô ấy lúng túng cố thanh minh rằng hai người chỉ muốn tìm nơi kín đáo nói chuyện chứ không hề có tình ý gì cả. Tôi làm sao có thể tin được sự bao biện gượng gạo đó của vợ. Những dòng tin nhắn qua lại giữa hai người họ tôi đã sao chép lại. Đến khi tôi đọc lại nó, vợ chỉ biết im lặng. Cô ta hiểu tôi đã biết tất cả.

Cú sốc cuộc đời làm tôi suy sụp hoàn toàn. Bao năm nay tôi vẫn chỉ sống với cái xác không hồn để vợ nhớ về kẻ khác rồi vẫn lén lút gặp nhau mà chẳng hề hay biết. Tôi cay đắng nhận ra phận đến sau của mình, rằng mình chưa bao giờ có chỗ đứng trong lòng người đàn bà tôi yêu hơn cả thân mình, làm mọi việc vì cô ta.

Bao năm yêu, chăm lo cho gia đình, tôi đã được nhận lại gì nào? Chỉ là sự lừa dối và phản bội. Cô ta đã biến tôi thành gã ngốc, một con dối, không hơn. Tôi không đáng phải nhận kết cục cay đắng, nghiệt ngã nhường này.