Anh à! đã bao lâu ta không cùng nhau ngồi lại trốn này… để viết tiếp những trang nhật kí còn đang dang dở.

Từ lúc anh rời khỏi em, rời khỏi thế giới này em đã không còn thích thu nữa.

Em ghét thu, em ghét cái cảm giác những chiều lang thang thiếu bóng anh. Em ghét cái cảm giác đêm đêm thao thức chờ những dòng tin nhắn nơi anh.

Mặc dầu… không còn thuộc về nhau nhưng trong tim em vẫn luôn có bóng người.

Mùa thu đã mãi mang anh ra khỏi cuộc đời em – Mùa thu để lại trong em một vết thương lòng khó quên.

Hai con người giờ thuộc hai thế giới, một tình yêu giờ không chung đường.
Thu đến thu đi, còn anh thì…xa mãi.

Trong đêm đen một mình em ngồi đây với căn phòng trống. Không có anh, không cuộc gọi, không tin nhắn, không hy vọng, thôi mog chờ…. Tất cả đã đi vào dĩ vãng.

Em cố gào thét, tìm kiếm anh trong vô vọng để rồi lại thất vọng. Anh đâu còn đây nữa, mùa thu đã mang theo lá vàng cùng anh.

Liệu nơi ấy anh có tìm… như em nơi này?

Từ lúc anh đi mùa thu như buồn hơn.

Những cơn mưa ngày càng nhiều, những con đường giờ vằng bóng cây, những trăng rằm giờ khuyết bóng….. không tỏ. Những đêm dài thao thức chuyện đã qua.

Không còn anh nữa hàng cây thôi lộng gió.

Không còn anh nữa lối mòn như vắng cỏ xanh.

Không còn anh nữa tóc em thôi úa màu.

Không còn anh nữa thu về não òng ai?

View more random threads: