Tôi và em yêu nhau đã lâu lắm. Tôi có cảm tình với em ngay từ lần đầu gặp gỡ. Em ngây thơ, dễ thương và trong sáng biết bao. Sau một tháng “cầm cưa” tôi cũng được em chấp nhận, tình yêu thật đẹp. Chúng tôi đã có những khoảnh khắc thật sự lãng mạn, say đắm. Em xinh xắn và ngoan, đi cùng em tôi thật hãnh diện khi những gã đàn ông khác phải thầm ghen tị. Thời gian yêu nhau dù bận học hành nhưng chúng tôi vẫn đi chơi và tâm sự cùng nhau. Em chân phương lắm vì chưa va chạm xã hội nhiều, có phần hơi nhút nhát, chậm chạp nữa, nhưng tôi luôn cảm nhận được tình cảm em là thật lòng. Nhiều lúc tôi cũng lo ngại gia đình mình khác gia đình em nhiều quá.

Bố mẹ tôi là người trọng sĩ diện, từ trước tới nay việc học hành cũng như cuộc sống tôi luôn phải làm theo ý họ, kể cả định hướng nghề nghiệp cho tương lai. Gia đình tôi nghiêm khắc lắm, dự tính hai năm nữa học xong gia đình sẽ thu xếp cho tôi một vị trí ngon lành trong cơ quan nhà nước. Còn em, thân cô thế cô, gia đình chẳng thể giúp gì, thời buổi “nhất quan hệ, nhì tiền tệ” nên em vẫn chưa kiếm được công việc nào. Khi tôi đưa em về gặp bố mẹ đã bị phản đối gay gắt. Bố mẹ nói gia đình em không môn đăng hộ đối, mẹ em lại hai đời chồng, sau này em cũng sẽ giống mẹ mà bỏ tôi.

toi-nghi-minh-se-lay-nguoi-khac-hon-em-blogtamsuvn

Mẹ tôi bảo “Lấy vợ xem tông, lấy chồng xem giống”, tôi biết sẽ không bao giờ thay đổi được ý kiến của mẹ. Em ở bên tôi suốt đời sẽ chỉ nhận được sự khinh miệt từ gia đình tôi thôi. Bố mẹ lúc nào cũng muốn kết thông gia với một gia đình thật bề thế để mát mặt với thiên hạ. Tôi biết mình chẳng thế có tương lai với em.

Cùng lúc đó, tôi gặp được một người con gái khá nhanh nhẹn, dễ nhìn, công việc tốt, gia cảnh lại phù hợp với gia đình tôi. Bằng trực giác tôi biết cô ấy thầm thích mình, chúng tôi cũng có nhắn tin qua lại vài lần, tôi cũng có chút cảm tình dù cô ấy chẳng đẹp bằng em. Theo như cha mẹ thì tôi nên lấy người như vậy để ổn định cuộc sống sau này, chứ lấy em dù em có cố gắng đến đâu cũng chỉ xin được một công việc tư nhân lương tháng vài ba triệu. Gia đình em như vậy, sau này hai bên thông gia quá chênh lệch, ngồi nói chuyện cũng chẳng tương xứng.

Tôi nghĩ mình xứng đáng với một cô gái hơn hẳn em. Cuộc sống bây giờ rất thực tế, tình yêu luôn đi cùng lý trí, làm gì còn thuở “Một mái nhà tranh hai trái tim vàng”. Tôi nghĩ tại sao mình không đến với một người có tất cả thay vì một cô gái chỉ có tình cảm như em? Tôi có nên giải thoát cho em đến với người mới không? Tôi chắc chắn rằng em cũng chẳng thể hạnh phúc khi sống trong gia đình tôi được. Mong các bạn chia sẻ.