Tôi 26 tuổi, đa số bạn bè cùng trang lứa đã lập gia đình và có con. Có lẽ vì tôi vô tư quá nên chưa muốn lập gia đình sớm, tới cả mảnh tình vắt vai cũng không. Dạo này tôi thường xuyên đi tiệc tùng, đám cưới, đám giỗ,… mọi người luôn hỏi: “Khi nào em lấy chồng”, câu hỏi được nhiều người sử dụng cho mình làm tôi phải trăn trở suy nghĩ. Tôi cũng vui vẻ, dễ thương, công việc ổn định rồi sao tới giờ vẫn đơn côi lẻ bóng? Thế là tôi lên kế hoạch tìm bạn trai, khổ nỗi nhìn xung quanh không còn người nào hết, họ đã có nơi có chốn rồi, hoặc là những người được đưa vào nhóm “đặc biệt” không thể làm quen được.

Rồi tôi quyết định lên các trang mạng xã hội để tìm. Thật ra tôi biết đây là thế giới ảo, độ tin cậy cũng chẳng cao nhưng vẫn hy vọng sẽ có người tốt như mình. Sau vài tuần tôi quen được một anh 31 tuổi, nhìn hình rất chững chạc, đứng đắn và điều ngẫu nhiên là rất gần nơi tôi ở. Cũng thật lạ, anh chính là người chủ động làm quen với tôi trước. Lúc đầu chúng tôi chỉ chat qua lại với nhau, sau đó anh nói muốn gặp tôi.

chia-tay-vi-ban-trai-doi-chuyen-ay-blogtamsuvn

Tôi phân vân lắm, rất sợ mình bị “vào bẫy rau sạch” giống như những bài báo hàng ngày thường đọc. Cuối cùng tôi lấy hết can đảm gặp anh. Tôi có một ấn tượng khá tốt về anh mặc dù biết anh nói không đúng sự thật một số chuyện, chẳng hạn nơi ở, nơi công tác, kể cả nơi mà tôi và anh gặp nhau chính là quán nước của anh. Những chuyện này không ai nói cho tôi biết cả, chủ yếu là do Facebook của anh. Tình huống hôm đó và kết hợp suy luận của tôi, tôi mới chắc chắn rằng anh cố tình không giấu tôi về kinh tế.

Sau lần gặp gỡ ấy, tôi và anh thường xuyên nhắn tin cho nhau. Anh hứa sẽ thương yêu và chăm sóc tôi, tôi không ngần ngại trao cho anh nụ hôn đầu đời của mình, đó chính là lần gặp thứ hai. Mọi chuyện không chỉ dừng lại ở đó, anh đề nghị được quan hệ với tôi trước khi cưới. Lúc ấy tôi rất hốt hoảng và sợ hãi, cố gắng giải thích với anh rất nhiều, còn nếu anh muốn thì cưới tôi về đi, anh có làm gì tôi cũng không phản kháng.

Anh không đồng ý, nói là muốn xem tấm lòng của tôi như thế nào, có vì anh mà sẵn sàng làm mọi chuyện hay không, đó là quan niệm của anh từ trước tới giờ. Dựa vào trực giác của mình, tôi quyết định chấm dứt dù từng có ý định tiến xa hơn với anh. Tôi đã rất hụt hẫng sau chuyện này nhưng thiết nghĩ anh có xứng đáng để cùng mình đi hết suốt cuộc đời này không? Nếu không có mình anh vẫn có thể tìm người khác thay thế thì tội tình gì mà lao vào như con thiêu thân. Suy nghĩ của tôi như vậy có đúng không, xin mọi người cho tôi lời khuyên.

View more random threads: