Tôi nửa mừng nửa vui. Tâm trạng không rõ ràng. Tôi không hiểu nổi mình nữa! Tôi vẫn chưa học được cách mánh khóe lừa trai của những cô gái đàng điếm thị thành. Tôi gọi điên về quê, nói dối là tôi đã có công ăn việc làm ổn định. Khi nào rảnh tôi sẽ về thăm quê. Mẹ vẫn khóc như mưa trên điện thoại. Bố thì vẫn gầm lên như hổ dữ. Vừa chán nản vừa sợ hãi, tôi thưa dần những cuộc gọi điện về quê, dù cho nỗi nhớ thương hay niềm ân hận vẫn đêm ngày khi đầy khi vơi, khi nóng bỏng sôi sùng sục khi nguội lạnh băng giá trong tâm trí tôi. Đường về nhà, tự nhiên mỗi ngày xa thêm mãi.

Một buổi sáng. Sơn bỏ học giữa chừng, phóng xe hớt hải đến chỗ tôi làm, nói tôi xin nghỉ làm một buổi để chuẩn bị cho một buổi tối rất trọng đại. Anh dẫn tôi đi mua một bộ đầm dự tiệc rất đẹp. Tôi thắc mắc không hiểu trọng đại đến đâu mà anh phải cầu kỳ đến thế. Sơn nửa kín nửa hở, mập mờ nói cho tôi nghe về một con người mà đã từ lâu anh rất muốn giới thiệu, chính xác hơn là muốn khoe tôi với anh ta. Anh ta là sếp của Sơn bây giờ. Ông chủ của một hệ thống bar, nhà hàng nổi tiếng ở Hà Nội. Đại gia của những đại gia. Một người Hà Nội rất là Hà Nội. Nghe Sơn quảng cáo vậy, tự nhiên tôi có ác cảm với người đàn ông xa lạ nọ. Tôi không muốn đi nhưng nể Sơn, thấy anh nhiệt tình sốt sắng nên không nỡ chối từ.

Cả ngày hôm ấy chúng tôi không làm gì chỉ lo chuẩn bị cho buổi tối trọng đại ấy. Sơn như đứng đống lửa như ngồi đống than. Còn tôi, không hiểu sao bỗng cảm thấy trong lòng bất an vô cùng. Cảm giác như có một cái gì đó, giống như tai họa đang lơ lửng trên đầu và sẵn sàng giáng xuống cuộc đời hai đứa! Mà linh cảm của tôi thì hiếm khi nào sai lắm!

ban-than-blogtamsuvn

Buổi tối mà Sơn nói là rất ư trọng đại ấy hóa ra là buổi sinh nhật sếp của Sơn. Anh ta tên Vinh, trạc 42, phong độ lịch lãm. Tôi chưa dự một buổi sinh nhật nào đông như thế. Cỡ đến vài trăm người. Toàn đại gia. Một bầy chân dài miên man đến nách, chuẩn không cần chỉnh, tiếp rượu cho khách. Nhìn cô nào cũng xinh như mộng. Tuy vậy ở họ tôi vẫn nhìn thấy một điều gì đó, giả tạo và nhợt nhạt. Họ như ma nơ canh biết đi lại, biết nói cười, biết uống và mời rượu cho khách. Tôi không phân biệt đâu là thật là giả trong con người họ. Và những đôi mắt nhìn nông cạn ẩn chứa một đời sống tinh thần, một tâm hồn trống rỗng và choen hoẻn. Vinh thuê hẳn một ban nhạc sống. Tôi nhìn thấy vài ca sĩ thị trường khá nổi tiếng vì hát nhiều chứ không phải là hát hay.

Sơn giới thiệu tôi với Vinh và với cả đám về tôi. Rằng tôi là người bạn tinh thần lớn nhất của Sơn, là một nửa của đời anh sắp được chắp nối. Tôi ngượng nghịu chín người. Mọi chú ý đều hướng về tôi. Sơn thì thầm vào tai tôi, em đẹp nhất đêm nay, là nữ hoàng, em hơn đứt cái lũ chân dài óc ngắn kia. Sơn của tôi hôm nay điên không chịu được. Không thấy vợ con Vinh đâu. Tôi hỏi Sơn, anh nói vợ con Vinh đi du lịch ở nước ngoài chưa về kịp.

Rượu rót tràn ly. Mọi người cạn ly. Không khí cực kỳ vui vẻ. Tôi và Sơn bị ép uống rất nhiều rượu. Thấy chếnh choáng chao đảo mọi thứ quanh tôi. Thấy cặp mắt Vinh nhìn tôi rất lạ. Và nó làm tôi ớn lạnh sống lưng. Đột nhiên Vinh có điện thoại. Anh ra ngoài nghe rồi quay trở lại nói gì với Sơn. Sơn lúng túng. Lát sau Sơn kéo tôi ra góc nhà hàng nói với tôi, rằng anh phải đi tiếp đối tác thay anh Vinh, xong việc anh sẽ quay lại đón tôi. Tôi thắc mắc, bao nhiêu người, sao anh Vinh không nhờ ai lại nhờ anh. Sơn thở dài. Sếp yêu quý tin tưởng anh nên mới nhờ. Sơn đã nói thế tôi đành chịu chỉ biết nhắc anh đi nhanh còn quay lại đưa tôi về. Sơn gật đầu rồi chạy nhanh ra ngoài.
Ads Ai cũng học Đại học qua mạng. Còn bạn?
Ads Thuỷ Tiên chia sẻ tuyệt chiêu đảm bảo mi dài và cong sau 7 ngày
Ads Nguyên nhân và phương pháp giảm đau bụng kinh

Tôi trở về vị trí của mình. Thấy lạc lõng bơ vơ. Không tài nào hòa nhập với cái đám đông xô bồ ồn ào kia được. Vinh nhỏ nhẹ ngọt ngào mà uy lực, mời bằng được tôi cạn hết ly này đến ly khác. Có thể vì tôi buồn, có thể vì tôi bị kích động bởi đám đông và cái không khí của buổi sinh nhật này hay cũng có thể tôi nể vì Vinh, mà gồng mình lên, cạn hết. Chừng ấy thôi cũng đủ để cho tôi say mèm quên trời đất. Tôi gọi cho Sơn mãi mà không được. Điện thoại của anh tắt máy. Điên thế không biết!

Khi tôi lảo đảo đứng lên cũng là nhà hàng vắng tanh. Mọi người như bốc hơi khỏi chỗ này, chỉ còn lại mỗi tôi và Vinh. Vinh dìu tôi ra ngoài. “Anh đưa em vè nhé”. “Không cần đâu! Em tự về được!”. “Sơn của em đi đâu? Sao lại bỏ em cơ chứ”.Nói xong câu đó thì tôi cũng nôn thốc nôn tháo và mềm oặt thân xác đổ xuống người Vinh. Ngồi trên xe của Vinh tôi mơ màng, mơ màng như người ngủ mê.

Khi tôi tỉnh dậy, vào một sớm mai rất đẹp trời thì thấy mình nằm trong một khách sạn. Quần áo vẫn mặc trên người nhưng vài chiếc cúc áo ngực đã bị đứt. Đúng là người Hà Nội! Tôi hoảng hốt và bất lực nhận ra tình thế của mình vào đêm qua, trong căn phòng này với Vinh… Tôi căm giận anh ta. Anh ta đã lừa cho tôi say rượu để…

Một mẩu giấy đặt trên bàn. Nét chữ rất đẹp: “Em cầm tạm lấy tiền đi tắc xi về hộ anh. Dù sao thì cũng thành thật xin lỗi em. Hy vọng sẽ gặp lại em”. Vinh không quên để lại số điện thoại của anh ta. Một sêry toàn số 9, rất dễ nhớ. Dưới mẩu giấy là 300 đô. Chần chừ giấy lát rồi tôi cũng cầm lấy tiền nhét vào túi quần rồi lao xuống tầng 1 gọi tắc xi.

Dọc đường về tôi cứ hoang mang lo nghĩ về chuyện đêm qua. Sơn vô tình hay chủ ý. Nếu vô tình mà Sơn biết chuyện này thì sẽ sao đây? Nếu chủ ý? Trời ơi như thế thì cay đắng quá! Khốn nạn thân tôi! Tôi không dám nghĩ tiếp nữa. Sợ mình lên cơn điên mất . Nhắm mắt lại, tôi cố để cho đầu mình rỗng không.

Xuống tắc xi, tôi chạy như bay vào phòng trọ. Cửa phòng vẫn im ỉm khóa. Sơn chưa về. Tôi bấm máy alo Sơn. Điện thoại vẫn tắt máy. Thế có nghĩa là sao? Đầu óc tôi rối tung lên. Tôi thay đồ tắm rửa, dọn dẹp và thấp thỏm đợi Sơn về. Có tiếng í éo ngoài của bà chủ nhà đến đòi tiền. Mấy tháng rồi Sơn chưa thanh toán. Tôi lấy số tiền đô Vinh cho tôi đưa bà chủ. Vừa xinh, không thừa một xu.

Bà chủ đi được một lát thì Sơn về. Anh ngượng nghịu vò đầu vò tai, ấp úng xin lỗi rồi thanh minh, tại mấy anh không chịu cho về. Họ tịch thu điện thoại của anh rồi ép anh say. Anh phải ngủ lại. Sơn hỏi tôi đêm qua tôi về bằng cách nào? Tôi chẳng hiểu Sơn nói thật hay nói dối giả vờ tôi nhưng đáp liều là đi xe ôm về. Sơn xin lỗi tôi một lần nữa rồi sửa soạn sách vở đi học. Anh nói chiều nay sẽ đi vay tiền sếp để đóng tiền nhà…, qúa hạn mất hơn tuần rồi. Tôi bảo tôi trả rồi. Sơn hỏi tôi lấy đâu ra ngần ấy tiền. Tôi nói tôi vay đám bạn cùng chỗ làm. Sơn tin và khen tôi tháo vát.