Khi tôi bắt đầu ý thức được mọi chuyện trong cuộc sống thì tôi nhận thấy một điều rằng mẹ tôi là một người phụ nữ rất cay nghiệt. Bà là người mà một khi mở lời thì một người đàn ông nhiều chữ như bố tôi cũng phải câm lặng. Ai cũng bảo bố hiền, mẹ thì sắc sảo nhưng tôi biết bản chất sau câu chuyện này là sự chịu đựng của bố và sự muốn kiểm soát tất cả mọi thứ một cách thái quá của mẹ. Ngay cả bản thân tôi ngay từ khi còn nhỏ cũng phải chịu đựng cái cấu nhéo, cái la rầy, chửi bới của mẹ mỗi khi tôi làm sai điều gì. Hồi nhỏ tôi hay tìm sự bênh vực ở bố, lớn lên chút nữa thấy bố khổ vì mẹ quá nên tôi cũng không dám dựa hơi bố những lúc mẹ mắng, tôi cúi gằm mặt xuống nghe mẹ la rầy, lớn dần thì tôi không cúi mặt nữa mà bỏ đi để khỏi phải nghe những lời như dao cứa ấy.

Tôi sợ lấy chồng. Sợ hôn nhân. Sợ cái cảnh phải chịu đựng nhau đến cùng cực mà vẫn phải giả lả với thiên hạ rằng đó là hạnh phúc. Tôi sợ mình cũng sẽ trở thành một người đàn bà cay nghiệt như mẹ tôi và làm khổ thêm một người đàn ông khác là chồng tôi, rồi con tôi như tôi và bố tôi bây giờ. Tôi tâm sự điều đó với một người bạn, bạn nói nếu như tôi đã ý thức được việc đó thì sẽ biết cách để tránh, lấy chồng thực ra cũng có nhiều cái hay, đời người sống một lần, nên thử! Tôi bảo thử gì thì thử chứ đừng thử lấy chồng, rồi cái giá phải trả sẽ là cả tuổi thanh xuân đấy! Cả hai đứa gái ế già đều phá lên cười vì cái sự thanh xuân già cỗi của mình…

toi-e-vi-toi-thich-the-blogtamsuvn

Tôi sợ lấy chồng. Sợ hôn nhân. Sợ cái cảnh phải chịu đựng nhau đến cùng cực mà vẫn phải giả lả với thiên hạ rằng đó là hạnh phúc. (Ảnh minh họa)

Đã ba lần tôi muốn ra ở riêng để khỏi phải chịu đựng cái cắm cảu, cay nghiệt của mẹ về chuyện tôi chưa chịu lấy chồng, yêu đương thì cứ linh tinh lang tang, chán rồi bỏ, chẳng xác định gì. Những lần nói chuyện với mẹ về vấn đề này thú thực tôi với bà ngồi với nhau không quá năm phút. Cái tư tưởng của mẹ tôi là thế này “mày mà không lấy chồng thì nghĩa là mày bôi gio trát trấu vào mặt bố mẹ mày. Mày thử nhìn xem con này con nọ nhà ông nọ ông kia, xấu hơn mày, ngu hơn mày thế mà nó vẫn lấy được chồng? Thế mà mày không lấy được chồng thì mày không bằng nó à?” tôi ngán ngẩm bảo “ơ thế giờ lấy chồng theo kiểu ăn thua, cứ lấy được chồng là giỏi giang à mẹ? thế thì con cho thiên hạ về nhất hết, con về bét cũng được!”.

Mẹ tôi lại tru tréo lên “mày định sống như thế này rồi chết già à?”. Tôi bỏ đi sau tiếng nói rát tai của mẹ. Ngôi nhà nơi tôi sống đã 32 năm, đứa con từng được yêu thương, giờ coi tôi như một con hủi, chỉ muốn tống ra khỏi nhà cho khuất mắt! Những lúc như thế tôi chỉ muốn ra ngoài ở ngay lập tức, nhưng nghĩ đến bố, có tôi bố còn trò chuyện, giờ tôi đi bố biết nói với ai? Ai sẽ là người lắng nghe bố nói? Bố chịu đựng 33 năm qua vẫn chưa đủ sao ?