Em mải miết đi tìm chỗ trống để lấp vào nơi trái tim đã từng yêu anh nồng nàn, tha thiết. Tìm hoài cuối cùng cũng thấy nhưng khoảng trống vẫn còn, vẫn chưa thể lấp đầy dù cho thời gian đã 10 năm trôi đi.

Em chỉ còn nhớ ngày đó, em là một cô gái ngây thơ, khờ khạo. Em yêu anh đến điên dại, yêu đến quên thân mình. Tình đầu ngọt ngào, đầy đắng cay cũng đầy dối trá. Em hứa cả đời này sẽ không phản bội anh, sẽ yêu anh vĩnh viễn không rời xa. Em ngây thơ khi chỉ nghĩ, nếu có chuyện gì xảy ra thì chỉ do em, còn anh mãi không thay lòng. Bởi anh đã gieo vào đầu em bao thứ lời ngọt ngào, bay bổng. Em tin anh tuyệt đối, vì khi đó em đâu nhận ra, trên đời này chẳng có gì là tuyệt đối cả.

Chúng ta không thuộc về nhau, nên một ngày anh nói rời xa em, em đã ngất. Em phải nhập viện giống như vừa bị đột quỵ. Một cơn đau tim khiến em không thể nào đứng vững. Vẫn không tin những lời ấy thốt ra từ miệng anh, người đàn ông em yêu tha thiết.

Vậy là hết, vậy là chấm dứt tất cả, anh có người con gái khác, bỏ mặc em bơ vơ. Càng yêu lại càng hận, hận vì đời này không có được anh. Hận vì không hiểu lý do chia tay là gì? Người ta yêu nhau đến vậy, tin nhau đến vậy, sống chết vì nhau, thế mà anh lại bỏ em theo người con gái khác, quên hết lời hứa ngọt ngào. Em như người chết rồi, sống cô độc, bơ vơ, không màng đến ai.


Em yêu chồng nhưng ở một góc con tim, em vẫn dành chỗ cho anh. (ảnh minh họa)

4 năm sau, em gặp một người. Chẳng phải quá yêu nhưng cũng có cơ sở tin tưởng. Chẳng phải chết đi sóng lại như yêu anh nhưng cũng muốn lấy làm chồng. Em biết, từ ngày anh phản bội em, sẽ chẳng có thứ tình yêu nào lớn hết thế, không có ai có thể khiến em chết vì người ta.

Mình chia tay đúng 4 năm, anh dường như đã có vợ, có con, còn em vẫn cô quạnh. Khi đã mờ dần hình ảnh của anh trong kí ức, em đã quyết định lên xe hoa, tìm hạnh phúc riêng của đời mình.