Tôi quen em khi em còn ngồi trên ghế nhà trường, nhà chúng tôi cách nhau 1 km. Em không đẹp nếu so với những người tôi từng quen nhưng có sức thu hút với người khác, trong đó có tôi. Tôi hơn em 10 tuổi nhưng điều đó không ngăn cản được việc đến với em. Trong thời gian chúng tôi tìm hiểu, em đã có bạn trai, người đó biết được chuyện chúng tôi nên dứt khoát chia tay cho dù em cố gắng níu kéo. Từ ngày đó em chính thức thuộc về tôi.

Lúc đó lòng kiêu hãnh trong tôi trỗi dậy vì đã cướp được em trong tay người khác, đến bây giờ chính tôi lại là nạn nhân của em. Tôi biết lúc đầu em đến với mình chỉ vì tiền bạc, biết điều đó nhưng tự nhủ bản thân tình yêu của mình sẽ làm em suy nghĩ lại. Em sống cùng với ngoại, ba mẹ ly hôn và bỏ em lại cho ngoại em nuôi. Tôi biết được những người như em rất cần sự quan tâm và thương yêu khi thiếu vắng tình yêu thương của gia đình nên càng thấy thương em nhiều hơn. Tôi tự dặn với lòng mình sẽ lo lắng và chăm sóc em nhiều. Tôi rất sợ em tuổi nhỏ không biết suy nghĩ, làm những chuyện lầm lỗi, sau này sẽ khổ.

chet-dieng-voi-tin-nhan-cua-ban-gai-blogtamsuvn

Công việc của tôi làm ban đêm nên ban ngày ngủ rất nhiều, không có thời gian được ở bên như em mong muốn. Em là một người phóng khoáng, dễ hòa đồng với mọi người, điều đó làm tôi cảm thấy bất an. Trong thời gian quen nhau có lẽ tôi ít khi ở bên em, chắc vì thế em cảm thấy buồn nên nhiều lần nhắn tin hẹn hò với những người khác. Khi tôi biết điều đó em hứa không làm gì có lỗi với tôi nữa. Một phần vì còn yêu em, một phần vì nghĩ em còn nhỏ ham chơi nên tôi đã tha thứ. “Ngựa quen đường cũ”, em lại làm tôi đau lòng. Hết lần này đến lần khác tôi tha thứ vì không kiềm lòng được và cũng vì một phần tôi biết em và những người đó chưa có gì cả, chính tôi cũng không hiểu tại sao lại dễ dàng tha thứ cho em như vậy.

Rồi chuyện gì đến cũng đến, một lần tôi và em giận nhau, em đã đi chơi với người con trai khác. Tôi đòi chia tay, lần này em không năn nỉ tôi nữa. Trong một tuần tôi cố tình tránh mặt em, dù em có nhắn tin hay điện thoại tôi cũng mặc kệ. Sau một tuần đó lòng tôi thấy nhớ em da diết, không lúc nào không nghĩ đến em, không thể nào chịu đựng được nữa tôi đã xuống nhà em để mong quay về với em. Rồi tôi cố tìm cho ra sự thật dù phũ phàng đến cỡ nào, cuối cùng tôi cũng biết được sự thật. Em đã trao thân cho người đó, lúc tôi biết được sự thật tim đau nhói, không ngờ em lại dễ dãi đến thế.

Tuy tôi không chia tay với em nhưng niềm tin không còn nữa, tình yêu dành cho em cũng dần lạnh nhạt. Ở bên em nhưng tôi không coi em ra gì, em muốn làm gì mặc em, tôi trút giận và mắng chửi em thậm tệ khi em làm tôi thấy không hài lòng. Tôi lao mình vào kiếp đỏ đen, đến lúc phải đi mượn nợ người khác, em bảo tôi đừng chơi nữa làm lại từ đầu nhưng tôi nào có thèm để ý. Tôi biết em cũng chán nản tôi lắm nhưng vì lý do nào đó em chưa chia tay. Tôi nghĩ phải chi có ai đó quen em thì tôi sẽ chia tay cho rảnh nợ. Cuối cùng mong ước của tôi cũng thành sự thật.

Một lần tôi giận đã mắng chửi em những câu thậm tệ, đòi chia tay với em. Em không nói gì hết mà bỏ về. Có lẻ đến bây giờ em vẫn còn nhớ câu nói của tôi. Bây giờ nghĩ lại tôi thấy mình cũng thật quá đáng, chắc em cũng đã khóc nhìu lắm vì những câu nói khó nghe của tôi. Kể từ ngày chia tay tôi thấy khó chịu trong lòng lắm, muốn quên đi nhưng lại càng nhớ em nhiều hơn. Lúc bên cạnh em thì tôi không có cảm giác đó. Mỗi lần thấy em là lòng tôi lại đau nhói, dù người nói lời chia tay chính là tôi. Lúc bình tĩnh suy nghĩ lại mọi chuyện tôi cảm thấy mình cũng quá đáng nên níu kéo nhưng có lẽ em đã đi xa tầm tay của tôi rồi.