Anh giờ đã thế nào rồi? Có sống tốt không? Ồ anh à, em hỏi thế thôi, chứ em chẳng mong anh sống tốt đâu. Anh biết mà, anh ác độc với em lắm!
Hôm nói chia tay, anh đã kiên quyết lắm. Kiên quyết tới mức lạnh lùng và tàn nhẫn. Mặc cho em cầu xin, mặc cho em năn nỉ, mặc cho em khóc đến kiệt quệ nhưng anh vẫn dứt áo ra đi.

Anh đã quá chán em, anh đã không còn chút rung động nào với em. Và có lẽ điều quan trọng nhất khiến anh vất bỏ, khiến anh buông tay em là vì chính thâm tâm anh, anh đã đem lòng yêu người con gái khác. Nghe thật quen quá phải không anh?

Em không biết đây là lần thứ bao nhiêu anh vất bỏ em với đơn giản một câu nói “Anh xin lỗi, chuyện chúng mình không có tương lai đâu”. Anh ơi, là không có tương lai hay chính bản thân anh vốn dĩ chưa bao giờ thoả mãn với chỉ một người con gái? Anh đào hoa lắm, anh đa tình lắm, biết bao người con gái say đắm vì anh, anh cũng là đàn ông, làm sao có thể giữ bản thân mình vững vàng trước bao lời ong bướm?

Cứ thế, anh tự cho mình cái quyền làm tổn thương em. Lần này đến lần khác. Em lúc đó cứ như một con ngốc, biết anh là thế, tự hứa với lòng không biết bao nhiêu lần sẽ không đợi anh nữa, thế mà chẳng bao giờ em ngăn nỗi bão lòng khi anh trở lại, cũng chỉ với một câu nói “Anh xin lỗi, anh nhớ em”. Chỉ thế là em lại điên cuồng lao về phía anh, ngu ngơ và dại dột.

Nhưng anh à, chừng đó đã quá đủ rồi. Anh nghĩ anh là ai? Thần thánh chắc? Anh nghĩ một tay anh che gọn được cả bầu trời chắc? Anh nghĩ có thể đi chơi đàn đúm vui vẻ và khi trở về nhà thì chắc chắn luôn có người đợi chắc? Anh đã quá tự cao rồi.