Hạnh phúc nào rồi cũng tàn. Phù phiếm, xa hoa nào rồi cũng tan. Tình yêu nào rồi cũng nguội lạnh. Và cảm xúc nào rồi cũng chai sạn. Có chăng một thứ hư vô nào đó là vĩnh cửu?

Cuộc sống luôn chật vật giữa yêu và buông bởi có yêu thì mới có buông rồi thì có buông mới biết mình có yêu. Yêu và buông cứ như hai sợi dây vô hình đan vào nhau, thắt lại tạo một mớ bòong boong để con người ta ngụp lặn trong đó không biết lối ra. Yêu một người đã khó, học cách buông tay một người lại càng khó hơn. Yêu thì luôn muốn nhớ, buông lại luôn muốn quên – nhưng khốn nạn là lại càng nhớ. Yêu – ừ thì hạnh phúc, buông thì lại đau và nhiều lúc buông tay ai đó cũng là hạnh phúc – thứ hạnh phúc có được trong những nỗi đau.

Khi chấp nhận buông tay một ai đó cũng chính là lúc ta tự khắc thêm vào tim một vết thương. Và cứ thế yêu rồi buông là ta lại khắc thêm 1,2,3,…n vết thương. Rồi thì cũng đến lúc n vết thương ấy hóa n vết sẹo. Để một khi chạm vào chúng bạn không còn thấy đau nữa mà thấy thương cảm cho ta – của những ngày dằn vặt trong triền miên nỗi đau, của những ngày nước mắt hòa tan vào nỗi nhớ, và của những ngày ký ức dày xéo tâm hồn.

doi-khi-ta-phai-buong-bo-de-hanh-phuc-blogtamsuvn

Cuộc sống luôn chật vật giữa yêu và buông bởi có yêu thì mới có buông rồi thì có buông mới biết mình có yêu. (Ảnh minh họa)

Có những ngày tháng tường chừng như tim đã chết lặng, tâm hồn mục nát, cơ thể sống như một cái xác. Có những ngày tháng không còn biết nỗi đau thể xác là như thế nào vì nỗi đau tinh thần đã quá bi thương. Có những ngày tháng sống không còn là sống mà sống đơn thuần như một kiểu tồn tại. Để rồi có những ngày tháng như thế mới biết được rằng vượt qua nỗi đau chưa bao giờ là dễ. Để rồi vượt qua nỗi đau mới biết mình mạnh mẽ và can đảm biết chừng nào. Để rồi khi đã mạnh mẽ và can đảm nhìn lại mới biết trân quý bản thân vì chỉ khi biết yêu thương chính mình mới mong mưu cầu được hạnh phúc.


Có những ngày tháng tường chừng như tim đã chết lặng, tâm hồn mục nát, cơ thể sống như một cái xác. (Ảnh minh họa)

Cô gái ạ, cuộc sống không bao giờ màu hồng và tình yêu cũng thế. Không phải cứ yêu hết mình, yêu đến vắt kiệt sức lực thì sẽ nhận lại những thứ tương xứng. Sẽ có lúc phải biết buông bỏ để yêu chính mình. Đừng cứ mãi ủ dột trốn chạy nỗi đau, đừng cứ như con mèo cứ la liếm vết thương mãi không lành. Lau nước mắt, cột lại mái tóc rối tung, khoác lên bộ cánh đẹp, tô chút son và mạnh mẽ buông bỏ vết thương đó.

Sài Gòn – 1 đêm tâm trạng…

Viết cho tôi, viết cho những cô gái học cách buông bỏ nỗi đau.