Người ta nói thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương, tại sao riêng tôi nỗi đau chưa từng nguôi nghỉ? Nó cứ ở đó, thời gian càng qua đi, càng nặng nề không sao gỡ bỏ. Chỉ có điều giữa những nỗi đau tôi học được cách chịu đựng, hiểu rằng nếu ta cố lặng im để thấm nỗi đau ấy, gồng mình lên cho từng cơn đau qua đi, trái tim sẽ bớt tan hoang hơn là khóc gào hay làm những trò ngốc nghếch.

Ngày ấy tôi quen anh, chàng trai có mắt biết cười và đôi má lúm. Chúng tôi biết nhau nhau qua mạng xã hội, một sự bắt đầu mà người lớn sẽ lắc đầu cho là trò trẻ con. Vậy nhưng tình cảm đó đã chứng minh đúng bằng một tình yêu rất đẹp. Anh bằng tuổi tôi nhưng trường anh học 5 năm, còn tôi sau 4 năm đại học thì tốt nghiệp. Ra trường với bằng khá, tôi long đong xin việc hết chỗ này chỗ khác nhưng cũng chẳng thể tìm được việc ưng ý.

Chuyện tình cảm của tôi từ chỗ đầy mộng mơ, vướng phải những thực tế phũ phàng cũng dần biến chất. Những cuộc gặp nhau thưa hơn, cãi vã rất nhiều. Một ngày tôi quyết định rời Hà Nội về quê xin việc, tôi gửi hồ sơ vào một công ty gần nhà. Trong lúc đợi việc, tôi xin đi làm công nhân. Thái độ anh dần càng trở nên thờ ơ, lạnh nhạt. Cũng trong khoảng thời gian xa cách ấy, tôi đã vô tình biết được rất nhiều điều anh giấu diếm tôi, nhưng khi hỏi ra anh còn gắt gỏng nói rằng tôi ghen tuông mù quáng và kiểm soát anh.

ho-hang-anh-cam-lay-toi1-blogtamsuvn

Chúng tôi cứ cãi vã suốt như vậy, dù tôi cũng cố gắng nhường nhịn rất nhiều. Có đêm thức trắng, khóc ròng và tự hỏi tại sao lại để người khác giày vò mình. Cho đến một ngày có mâu thuẫn lớn đã xảy ra làm thay đổi tất cả. Hôm ấy anh say rượu, tôi gọi điện, anh đã lớn tiếng nói tôi không có gì xứng đáng với anh. Lời anh nói ngày hôm ấy có lẽ suốt cuộc đời tôi không bao giờ quên được “Nếu anh lấy một người công việc chẳng đâu vào đâu như em, gia đình và họ hàng sẽ không đồng ý, cả làng cả xã cười vào mặt anh” .

Sau tất cả những gì tôi đã dành cho anh, rồi những sự việc trải qua trong 4 năm trời, tôi thấy người thân của anh đâu tỏ thái độ gì khi tôi đến. Bố mẹ sinh ra tôi, nuôi dưỡng tôi nên người không phải để người khác coi thường như vậy. Tôi quá sốc nhưng vì yêu anh, cũng là sự ngụy biện của bất cứ đứa con gái thật lòng nào, ngày hôm sau khi anh tỉnh rượu, tôi đã thẳng thắn nói chuyện và cần một lời xin lỗi. Đáp lại tất cả anh nói rằng đó là những suy nghĩ thật lòng của anh bấy lâu nay. Kể từ ngày hôm đó, tôi không bao giờ liên lạc với anh thêm lần nào nữa, cho dù đau đến mức tưởng mình chết đi.

Thời gian sau với sự quan tâm của gia đình và bạn bè, tôi vực dậy, xin được một công việc ổn định, lương khá. Mọi người nhìn vào đều thấy tôi là một cô gái hoạt bát vui vẻ, yêu đời. Kỳ thực khi đối diện với chính mình thì tôi sợ hãi, đau đớn. Tôi chưa bao giờ quên những điều năm đó người mình yêu thương nhất nói, anh bảo thời gian sẽ chữa lành tất cả, hay tại vì với tôi thời gian chưa đủ lâu?