Tôi không biết là vì tôi đã đủ lớn để chìm đắm trong cách sống của riêng mình hay vì thế giới xung quanh đã phát triển đủ đến độ, người ta bắt đầu trân trọng quá khứ, sống chậm hơn và cô độc hơn.

Tôi đã bắt đầu chập chững sang dốc bên kia của tuổi trẻ. Trên khóe miệng tôi khi tắt nụ cười bắt đầu hằn nếp nhăn mờ, làn da tôi không còn căng bóng khi thức khuya nhiều đêm… Cơ thể tôi đã bắt đầu biểu tình nếu bị hoạt động hoặc ăn uống quá độ… Và kinh khủng nhất là người ta hay dùng cái từ tiều tụy cho tôi.

Trước kia mỗi khi búi tóc thấp tôi còn thấy mình mang một vẻ dịu dàng nhưng vẫn trẻ, còn bây giờ, tôi chỉ hoàn toàn nhìn thấy một kẻ tiều tụy và mệt mỏi khi búi tóc lên như vậy… Đó chỉ là một trong rất nhiều những điều hàng ngày tôi trải qua, những điều đã không còn có thể như trước kia nữa.

Có phải đó là cái giá phải trả cho sự già dặn và những bài học cho trí óc và cả tâm hồn tôi? Nếu thế thì cái giá đó có vẻ không công bằng. Vì những bài học đó khiến trái tim người lớn mạnh mẽ hơn nhưng chai sạn hơn, khiến trí óc sáng suốt hơn nhưng nhạt nhẽo hơn…

Từ tuổi thiếu niên, tôi đã không bao giờ muốn làm người lớn, tôi thích cái quãng thời gian ấy. Quãng thời gian tôi có thể ngồi mơ tưởng đủ thứ hàng tuần hàng tháng mà không phải lo mai không có cơm ăn, có thể mắc đi mắc lại hoài một sai lầm mà không lo bị chửi là bằng ấy tuổi đầu rồi còn thế như bây giờ, có những cảm xúc chỉ nhẹ nhàng thôi cũng khiến máu chạy hừng hực và cơ thể nóng bừng chứ không như bây giờ… Bây giờ, cái cảm giác hừng hực ấy chỉ khiến tôi thấy lo sợ và đau khổ, khi tôi nhận ra trên đời này vẫn có điều gì đó khiến tôi không kiểm soát được mình. Tức là tôi vẫn có thể mắc sai lầm vì nó. Thế đấy…



Câu chuyện trong nhiều năm tháng của tôi, dường như chỉ toàn về người khác và cảm xúc của họ, không có chỗ cho những điều ích kỉ chiều chuộng riêng cho tôi.

Nhận ra rằng bản thân mình mới là điều quan trọng nhất đã thay đổi hoàn toàn mọi thứ.

toi-tiec-nuoi-vi-da-khong-song-cho-minh-nhieu-hon567-blogtamsuvn

Tôi tiếc nuối vì đã không sống cho mình nhiều hơn…(Ảnh minh họa)

Để làm được điều đó, góp một phần không nhỏ nhờ những người bạn thân thiết. Họ chỉ có mối liên kết duy nhất với nhau là tôi, họ thậm chí không biết nhau, nhưng có điểm chung là quan tâm đến cảm xúc của tôi. Họ cho tôi biết là tôi đang tệ và ngu như thế nào, họ kéo giá trị bản thân tôi lên khi tôi khổ sở dìm nó xuống vì những lí do không đáng.