Tôi là cô gái 23 tuổi, mới ra trường được một năm và chuyện tình cảm, công việc, tất cả đều cảm thấy quá chênh vênh.

Hơn 5-6 tháng trôi qua tôi vẫn không thể nào quên được anh kể từ ngày anh nói chia tay em chỉ bằng một email, cũng không hiểu sao anh lại chọn cách đó nữa.

Cả 4 năm đại học tôi chỉ lo học, lo chơi, nghĩ sẽ không yêu ai đến khi ra trường có công việc ổn định. Lúc sắp ra trường, gặp được anh, nói chuyện thấy hai đứa rất hợp nên tôi nghĩ cũng không nên bỏ lỡ cơ hội được yêu.

bo-thai-blotamsuvn
Ảnh minh họa

Sau một thời gian dài tìm hiểu khoảng gần một năm, chúng tôi đã rất hạnh phúc, vui có buồn có. Yêu anh, tôi chấp nhận cuộc sống, công việc, con người anh dù anh chưa có gì trong tay. Ngược lại, sợ anh phải lo lắng cho tôi nhiều nên luôn tự vận động cuộc sống của mình và muốn anh chuyên tâm làm việc để khi ổn định sẽ dẫn anh về nhà tôi chơi. Đời không như là mơ, khoảng thời gian mấy thánh trước, bao nhiêu chuyện dồn dập đến khiến chúng tôi phải chia tay. Hoàn cảnh gia đình anh lúc đó có đám tang của người thân trong gia đình, cũng đúng lúc đó công việc của anh không được thuận lợi, lại thêm chuyện tôi có thai khiến mọi thứ bất ngờ.

Anh mệt mỏi lắm, nhìn anh tôi chỉ thấy thương, anh gầy hẳn đi. Mang trong mình giọt máu của anh, tôi cũng hạnh phúc lắm vì đó là kết quả tình yêu của hai đứa. Tôi muốn giữ lại đứa con của mình nhưng rơi vào hoàn cảnh như vậy, nhìn thấy anh mệt mỏi tôi không thể kìm lòng mà chỉ biết an ủi động viên anh mạnh mẽ cố lên thôi.

Anh nói với tôi: “Không phải anh không muốn giữ đâu mà vì nó không thích hợp vào thời điểm này, lúc này không phải là lúc để giữ lại”. Tôi đau lòng, không biết phải làm sao, mạnh mẽ hay là phải bỏ đứa con đi? Anh nói đã quyết định rồi thì đừng nghĩ nhiều nữa mà nhức đầu thêm. Mấy ngày sau đó tôi khóc nhiều, đau cả thể xác lẫn tinh thần.


Công việc anh bận quá, tôi hiểu điều đó nên cũng không đòi hỏi anh phải quan tâm chăm sóc mà chỉ muốn anh lo bài vở, việc làm nhưng dường như mọi chuyện đến dồn dập quá khiến anh khác đi. Tôi càng quan tâm, hỏi anh, cũng có lúc mệt quá trách anh nhưng anh nói tôi đừng suy nghĩ lung tung, do anh mệt mỏi quá, stress công việc.

Tôi chẳng thể giúp anh được gì, đã thế còn tạo thêm áp lực khiến anh càng thêm mệt mỏi. Anh dần im lặng, tôi lo không biết anh có sao không. Tôi cảm giác mọi chuyện không bình thường nên đã viết email muốn cùng anh chia sẻ mọi thứ, nhưng anh bảo không thể mang lại hạnh phúc cho tôi, chỉ muốn tôi có cuộc sống tốt rồi anh cắt liên lạc.

Tôi đau khổ, tìm kiếm nhưng anh không gặp. Gần đây, tôi quyết tâm gặp lại anh để nói chuyện, anh bảo không có tôi cuộc sống vẫn bình thường nên không muốn quay lại, với cả nhiều thứ dồn dập nên anh vô cảm rồi. Vài ngày sau, thông qua một người bạn tôi biết anh đã đính hôn. Tôi không than thân trách phận, chỉ trách tại sao mình không đủ tốt để giữ người đàn ông mình yêu thương.

Gần 6 tháng rồi tôi không thể quên được tình yêu của anh. Liệu có phải tình yêu chỉ xảy ra ở một thời điểm nhất định, nếu đã bỏ lỡ thì sẽ trôi qua không thể quay đầu lại? Duyên nợ tại sao lại có nhiều người trả giá đến như vậy? Cuộc sống vốn đã mệt mỏi rồi, đôi khi cái người ta cần chỉ là sự ân cần, sự quan tâm nhưng có phải tôi đến với anh không đúng lúc, không đúng thời điểm? Sắp tới tôi sẽ lên chùa sám hối, đặt tên cho con và làm lễ để linh hồn con siêu thoát. Mong được chia sẻ cùng các bạn.