ôi năm nay 22 tuổi, là cô gái xinh xắn, nổi tiếng ngoan nhất làng. Năm 20 tuổi, tôi từng yêu một người và bị người đó lừa dối rồi đi lấy người con gái khác. Từ đó, tôi không tin vào bất kỳ tình yêu của người con trai nào và cũng không có cảm giác gì với người khác phái cho đến khi gặp một người bạn bằng tuổi tôi.

Bạn ấy đang đi học đại học sang năm mới ra trường, còn tôi đã ra trường và đi làm. Nhà hai đứa gần nhau mà tôi ít tiếp xúc, ít đi chơi nên tôi không biết bạn ấy. Cho đến khi kết bạn Facebook, hai đứa nói chuyện rất nhiều, rồi tình cảm cứ thế lớn dần.

that-bai-trong-tinh-yeu1-blogtamsuvn

Tôi biết mình đã yêu dù trong lòng vẫn luôn lo sợ sẽ lại đổ vỡ như lần trước. Hơn nữa, bố mẹ tôi bắt cuối năm nay phải lấy chồng, người bố mẹ ưng ý và hai gia đình đi lại lâu nay. Bố mẹ bắt tôi lấy chồng vì em trai tôi đã lấy vợ và sắp có em bé, tôi ở như thế rất vô duyên, hơn nữa tôi đã có công việc ổn định mà con gái có thì.

Tôi tâm sự hoàn cảnh của mình, rồi bạn đó an ủi động viên, nói tôi hãy đợi bạn ra trường sẽ cưới. Mặc dù mới nói chuyện có một tháng và gặp nhau hai lần mà chúng tôi đã dành tình cảm cho nhau rất nhiều. Tôi luôn sợ thời gian làm con người thay đổi, bạn ra trường cũng sẽ thay đổi. Mặt khác, bố mẹ cấm tôi yêu và đợi bạn ấy. Tôi vẫn nói với bạn rằng sẽ không đợi nhưng cũng không lấy người mình không yêu đâu.

Rồi một số va chạm xảy ra, bạn thấy chán, bảo tôi đừng đợi, lý do là bạn sợ nhìn cảnh người yêu đi lấy chồng. Tôi lại thêm một lần đổ vỡ, giờ không còn biết tin vào ai, không dám đặt niềm tin vào con trai nào nữa nhưng đã yêu thật lòng thì để quên một người thật sự quá khó. Lý trí mách bảo tôi rằng: Khi người con trai đã thốt lên câu: “Anh không cần em nữa” thì có làm gì cũng vô ích. Tôi phải làm sao bây giờ?