Em không biết: “Liệu bản thân có từng yêu anh?” Chỉ biết rằng nước mắt em rơi khi ấy là thật, đau lòng là thật và ước muốn được bên anh cả đời cũng là thật. Anh là những rung động đầu đời đẹp nhất mà em có…

Nhưng có lẽ vì là tình yêu đầu nên em đã quá vụng về trong cách cho đi yêu thương. Thi thoảng ở một mình em lại thần người ra và tự hỏi: “Có phải bản thân đã làm gì sai?” Em nghĩ về chuyện chúng mình, nghĩ về anh, về em…

Cuộc sống của em không thú vị nhưng có lẽ sẽ nhẹ nhàng trôi đi nếu như anh không bước đến. Anh – người con trai đã từng hứa sẽ luôn bảo vệ em, vậy mà giờ anh nhìn xem, bão táp mưa sa này đều do anh mang đến…

khong-co-anh-blogtamsuvn

Con bé vô tư như em có lẽ sẽ chẳng thể biết yêu một người là đau như thế nào nếu như anh không đến. Cũng chẳng thể biết cái gì gọi là nhớ, là mong, là đợi…

Anh đã cho nó yêu thương để nó nhớ.

Anh cho nó hy vọng để nó mong.
Ads Ai cũng học Đại học qua mạng. Còn bạn?
Ads Thuỷ Tiên chia sẻ tuyệt chiêu đảm bảo mi dài và cong sau 7 ngày
Ads Nguyên nhân và phương pháp giảm đau bụng kinh

Cho nó niềm tin để nó chờ…

Nhưng rồi anh cũng chính là người lấy đi tất cả những gì mà nó xem là đẹp nhất.

Anh có biết nó đã suy sụp thế nào, rơi nước mắt nhiều ra sao không?

Em cam đoan là không mà có lẽ là anh chẳng buồn quan tâm đâu. Cuộc sống của anh có lẽ sẽ vẫn vậy nếu không có nó. Bởi nó chưa bao giờ là một phần dù là nhỏ bé nhất trong cái cuộc sống ấy.

Nếu chỉ là chút bận tâm hay áy náy về những gì đã qua thì em nghĩ là không cần đâu. Bởi cái con bé từng xem anh là lẽ sống, là tất cả những gì đẹp nhất mà nó có đã mạnh mẽ hơn nhiều rồi…

Mỗi lần nhớ anh nó không còn trùm chăn rả rích khóc trong đêm cho đến khi mệt mà ngủ thiếp đi nữa.

Lúc nghĩ đến anh nó cũng không còn vô thức lê bước trên những con phố vắng lúc chiều về để đến những nơi mà anh và nó từng đi qua.

Lúc lật lại những trang nhật kí viết những điều anh từng hứa với nó, nó không còn thổn thức mong chờ, cũng chẳng sụt sùi tiếc nuối… mà nó chỉ lặng lẽ cười nhạt: “Ừ thì, lời nói gió bay…”

Con bé ấy nó lại mạnh mẽ như cái ngày đầu anh thấy nó rồi. Nó bảo: “Nó là người quyết định sự bắt đầu của mối tình này thì cũng đủ tư cách và bản lĩnh để kết thúc mọi thứ”.

Con bé ấy sẽ vẫn sống tốt và thôi hy vọng viển vông về cái ngày “chung đôi” anh từng nói mà không cần đến sự lạnh lùng đến vô tình của anh như lúc này.

Con bé ấy là người cầm lên được thì cũng bỏ xuống được. Đau quá tự khắc nó sẽ buông… Và câu kết thúc kia là do nó buông lời nên thực ra anh không cần lạnh lùng với nó như vậy. Nó đâu hề có ý định níu kéo…

Anh biết vì sao không? Bởi dẫu là “chân thành” hay “chân tình” thì cũng đều có “chân” nên nó chẳng thể cứ đứng mãi một chỗ để chờ ai đó, khi thấy mình không được trân trọng nó sẽ đi. Trong tình yêu hay tình bạn nó đều vậy.

Nó đã từng gục đấy, nhưng nhất định sẽ không ngã. Dù đau thế nào nó cũng đủ dũng khí mà đứng vững để nói với anh câu cảm ơn. Bởi yêu anh là điều nó chưa bao giờ hối hận. Dẫu biết rằng quá khứ kia đau đớn đến nghẹn lòng nhưng nếu có quyền được chọn lại nó có lẽ vẫn sẽ khùng điên như đã từng…