Tôi và anh là bạn học chung với nhau từ thời trung học cho đến hết phổ thông, nhà tôi cách n hà anh hơn một km trên cùng một con đường của vùng quê nghèo. Không hiểu tại sao đối với anh tôi có một cảm giác rất quen thuộc, một tình yêu mãnh liệt. Tôi âm thầm yêu anh và có những giận hờn vu vơ khi thấy anh bên người con gái khác. Hết cấp 3, chúng tôi mỗi người một chí hướng, tôi theo học ngành kinh tế tại thành phố, còn anh luyện thi vào ngành y tại tỉnh của trung tâm ĐBSCL.

Tôi cứ nghĩ rằng khi xa nhau sẽ không còn nghĩ đến anh nữa nhưng thực tế không làm được, tôi thấy nhớ quê, nhớ anh nhiều hơn. Rồi 4 năm đại học cũng qua, tôi không yêu được ai hết vì không thể quên anh, mặc dù xin được việc ở thành phố nhưng tôi lại chọn về quê với hy vọng tìm thêm cho mình một cơ hội với anh.

tinh-don-phuong-blogtamsuvn
Ảnh minh họa

Ra trường về quê tôi cũng xin được việc làm ở một ngân hàng lớn của tỉnh, anh vẫn còn đi học do học ngành y. Thời gian đó thỉnh thoảng anh có về quê chở tôi đi chơi cùng với bạn bè, tôi cảm thấy vui và hạnh phúc lắm, anh cũng nói với tôi là anh chưa có người yêu, trong thâm tâm tôi có cảm giác anh cũng yêu hoặc dành cho tôi một tình cảm đặc biệt khác hơn so với tình bạn. Như vậy tôi vẫn hy vọng và chờ đợi anh, rồi từ chối những tình yêu khác đến với mình. Do đi làm ở ngoài tỉnh nên cuối tuần tôi thường về quê, theo thói quen vòng ngang nhà anh trước khi về nhà mình để mong được gặp.

Chuyện gì đến rồi cũng đến, một lần tình cờ tôi gặp anh chở một người con gái, hai người rất thân mật, vui vẻ và hạnh phúc. Tim tôi như muốn ngừng đập, khóc rất nhiều. Qua tìm hiểu tôi được biết đó là bạn gái anh, hai người đã yêu nhau nhiều năm và tính đến chuyện cưới hỏi. Tôi gần như suy sụp vì đã hy vọng quá nhiều, giận anh vì anh đã nói dối tôi là chưa có người yêu. Tại sao anh lại dành cho tôi những cử chỉ quan tâm mà tôi nghĩ không phải là tình bạn bình thường? Suy nghĩ lại tất cả là do tôi nhớ quá nhiều về anh, thực tế anh chưa nói thương tôi bao giờ. Tôi giận bản thân mình.

Rồi cũng trong năm đó gia đình bắt tôi phải lập gia đình, thấy tôi chưa có người yêu nên làm mai cho nhiều nơi nhưng tôi không đồng ý. Cùng với nỗi buồn khi biết anh có bạn gái, cộng thêm hối thúc của gia đình tôi đã đồng ý lập gia đình với người mới quen chưa được hai tháng. Tôi lấy chồng không vì tình yêu mà bằng lý trí. Tôi thương cho hoàn cảnh của chồng tôi cũng như ngưỡng mộ anh, là con một, mẹ lại mất khi anh học đại học, cha cưới vợ khác, hoàn cảnh gia đình không khá giả nhưng anh lại học xong thạc sĩ.

Tôi theo chồng và chuyển công tác, nghĩ từ đây sẽ lo cho gia đình nhỏ của mình và quên hết mọi chuyện. Cuộc sống gia đình không như tôi nghĩ, chồng tôi là con một nên từ nhỏ được ba mẹ cưng chiều, tính anh lại vô tư, bao nhiêu công việc từ việc nhà đến kinh tế gia đình đều mình tôi gánh vác. Thời gian đầu chung sống tôi không chấp nhận được, bất đồng quan điểm, nhiều lần muốn ly hôn nhưng nghĩ đến gia đình, ba mẹ sẽ buồn nên tôi cố gắng tỏ ra sống hạnh phúc. Chồng tôi làm việc trong một Sở của tỉnh, lương nhà nước vài triệu mỗi tháng chỉ đủ để anh sinh hoạt. Còn tôi thu nhập khá, cùng với số tiền dành dụm trước khi cưới đủ để xây nhà và hơn chục căn nhà trọ để kiếm thêm thu nhập.