Em dám chắc, anh sẽ cốc vào đầu em vài cái khi em hỏi anh về chuyện: Nếu một ngày nào đó chúng ta không còn là của nhau?”. Anh sẽ mắng em là đứa hay nghĩ linh tinh, nghĩ về những chuyện không đâu mà toàn là thứ chuyện chẳng hay ho gì. Ừ thì… hiện tại chúng mình đang hạnh phúc. Nhưng ví dụ thôi, một ngày nào đó mình không còn là gì của nhau. Ngày ấy, anh sẽ nhìn em thế nào? Thực ra, anh cấm em nói về những điều “gàn dở” như thế là bởi vì trong lòng anh cũng sợ. Anh sợ biết đâu đó sẽ có ngày như thế thật. Chúng ta đều đã lớn rồi. Ai cũng hiểu, tình yêu là thứ không bất biến theo thời gian “hôm nay yêu mai có thể xa rồi”. Chúng ta không một ai dám chắc mình sẽ mãi yêu, hoặc chí ít là mãi yêu người này cho tới tận cuối đời. Anh trách em nói chuyện “tầm phào” là bởi vì trong đầu anh cũng sợ phải đối diện nếu một ngày nào đó cái điều ấy xảy ra.

Không biết em sẽ phải nói tới lần thứ bao nhiêu để cho hết, cho trọn vẹn tình yêu mà em dành cho anh. Mà có lẽ em không nói thì anh cũng cảm nhận được… Có lẽ anh từng nghĩ, tình yêu quá đỗi lớn lao này sẽ khiến em kiệt quệ nếu một ngày nào đó chúng mình chia tay. Nhưng anh biết không, nếu một ngày nào đó mình chia tay, dù đã từng yêu anh nhiều đến vậy, em cũng sẽ… không buồn và không khóc. Khi chúng mình chia tay, dù vì lý do gì thì có nghĩa là tình yêu của một trong hai, hoặc có khi là cả hai đã không đủ lớn để vượt qua thử thách của thời gian, không gian, của lòng người, của cuộc sống… Khi ấy rõ ràng, tình yêu mà em vốn tôn thờ đã bị hạ bệ. Vậy thì hà cớ gì em phải khóc? Nếu khóc mà có thể khiến tình yêu này quay lại, em sẽ khóc cho lụt cả thế gian. Nhưng nếu như điều ấy là không thể, em sẽ học cách mỉm cười. Xét cho cùng, để tiễn biệt một tình yêu mãi mãi không thể nào cứu vãn nổi, thay vì khóc, cười có lẽ trông em sẽ xinh đẹp hơn.

Chung minh con la gi cua nhau-blogtamsuvn

Nếu một lúc nào đó tình yêu này đứt chỉ bay xa thì em sẽ đón chào nó theo cách mà em nói. (Ảnh minh họa)

Khi chúng mình chia tay, em sẽ tuyệt nhiên không bao giờ nhắc lại cụm từ “ngày xưa mình và anh ấy” trước mặt bất cứ ai. Với em, nó trở thành một khoảng trời riêng em chôn chặt. Khoảng trời ấy có một cánh cửa được khóa kín. Chỉ em và anh có chìa khóa để bước vào dù rằng có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ bước vào cùng một lúc. Khi chúng mình chia tay, em sẽ không hề ghen tuông, hờn giận, oán trách anh nếu như anh tìm được một tình yêu mới cho mình. Em sẽ mừng cho anh vì đó là hạnh phúc mà anh cần có được sau khi chia tay. Dù cho lúc đó em có đang là một kẻ cô đơn, em cũng vẫn sẽ mỉm cười, mà em cười thật chứ không hề giả tạo.

Em cũng chưa dám tưởng tượng nhiều về một ngày nào đó mình không còn yêu nhau nữa. Em cũng như anh, cũng sợ những ngày đó. Nhưng em không trốn chạy. Nếu một lúc nào đó tình yêu này đứt chỉ bay xa thì em sẽ đón chào nó theo cách mà em nói. Thực ra không phải vì em can đảm hay cứng cỏi, cũng chẳng phải vì em mạnh mẽ hay phi thường. Đơn giản cảm xúc mãnh liệt thường đến khi người đó là một phần không thể thiếu của cuộc đời mình. Mà khi đã chia tay, chúng mình… có còn là gì của nhau nữa đâu để mà phải đau đến tột cùng? Chỉ cần nghĩ “Chúng mình có còn là gì của nhau nữa đâu” anh sẽ thấy mọi cảm xúc bỗng nhẹ tênh. Vì thế, nếu một ngày nào đó, điều ấy xảy ra, anh hãy nhớ đừng buồn vì… chúng mình có là gì của nhau nữa đâu.