Mình biết anh khá muộn, mới đầu tháng trước còn không buồn nhìn mặt nhau. Vậy mà chỉ vì vài lời gắn ghép, hai đứa đã như ngã vào cuộc tình từ lâu lắm rồi. Điều gì đến nhanh cũng sẽ qua nhanh, anh như con diều no gió cứ cuốn đi xa mãi. Mình thì đứng lặng ở đây, hỏi tình cảm có thể thay đổi nhanh như thời tiết vậy sao . Điều khiến mình không thở nổi, đó chính là anh tìm cách trốn tránh. Sự nhút nhát ấy nên được hiểu như thế nào? Mình điên cuồng lao vào những cuộc nhậu, những đêm dài kể lể cho bạn nghe, để khi ngước mắt lên vẫn thấy anh ở đó, nỗi đau thì vẫn nằm trong tim mình.

Mình vờ như không quan tâm nữa. Mình cười giòn tan, hát như hơi thở và đọc sách triền miên. Những nhớ thương được ghì chặt vào trong, không bao giờ được phép thể hiện thành hành động. Hóa ra, những điều ấy không khó khăn lắm. Mình diễn tròn trịa, thậm chí là xuất sắc. Chỉ có điều trái tim mình không còn thiết tha gồng mình lên nữa. Chỉ cần nhìn thấy anh, mọi nỗ lực trước đây như bong bóng xà phòng nổ tan. Ước muốn được bên anh như cơn nghiện trà sữa, uống hoài vẫn không thấy đủ đầy. Phải làm sao với nỗi nhớ, với sự ích kỉ được gần bên?

chi-can-co-thoi-gian-roi-chung-minh-se-on-blogtamsuvn

Mình biết anh khá muộn, mới đầu tháng trước còn không buồn nhìn mặt nhau. (Ảnh minh họa)

Hôm qua, bạn bảo: “Thật ra, trong tình yêu, không cần nhường bất cứ ai cả. Cứ đưa tay mà nắm lấy thôi”. Giá như có thể thật thà như một đứa trẻ, một khi đã có kẹo trong tay sẽ chẳng dễ dàng trao chúng cho ai cả. Nhưng chúng mình đã lớn phải không? Nghĩa là luôn muốn anh hạnh phúc và bình an. Nếu sự rời đi của mình khiến bầu trời của anh trở nên xanh trong, mình sẽ làm điều ấy.