“Anh à! Nếu có 1 loại thiết bị có thể xóa đi kí ức thì em sẽ là người đầu tiên sở hữu nó nhé! Em sẽ làm gì ư? Đầu tiên em sẽ xóa đi kí ức của mọi người, xóa đi kí ức của anh, rồi xóa đi kí ức của em! Sẽ trở về những ngày chúng ta không có gì cả, không hề quen biết…….rồi sẽ có những lúc con tim thấy đau nhói mà không biết lí do… Nhưng như thế sẽ dễ chịu hơn lúc này phải không anh?”

Ai đó đã bước vào cuộc đời mình như 1 định mệnh, nhưng sao định mệnh dai dẳng quá, nó khiến chúng ta mệt mỏi; gặp được nhau đã khó, giữ được nhau lại càng khó hơn; khi còn có thể nắm tay nhau lại kiêu ngạo buông tay, chia tay rồi lại điên cuồng tìm cách quay về…Và kí ức là thứ duy nhất còn lại sau 1 tình yêu – một cuốn phim quay chậm, thứ gì đó vô hình khiến người ta phát điên.

2 tháng sau khi anh đi,em dường như bình thường với cuộc sống 1 mình, học cách thích ứng và học cả cách chấp nhận. Em cứ ngỡ mình đã ổn nhưng chỉ sau 1 tin nhắn, 1 lời hỏi thăm, em nhận ra em chưa hề quên chỉ là em ép mình không được nhớ đến….một khoảng thời gian khó khăn.

Kí ức đó là khoảng thời gian không dài nhưng cũng không phải là quá ngắn – 6 năm, khoảng thời gian đủ khiến em như người điên, chợt cười rồi chợt khóc, gặm nhấm những nỗi đau mỗi khi nó ùa về. Thời gian chưa bao giờ là liều thuốc chữa lành mọi vết thương, nó chỉ khoét sâu những rách toác vào lòng nhau anh ạ. Vì dù cho em có ngụy biện với người khác như thế nào đi nữa, em cũng không thể dối lòng mình rằng em đã quên, rằng em không còn quan tâm nữa. Cảm xúc vẫn vẹn nguyên như thế, chưa hề thay đổi – chỉ là hoàn cảnh thay đổi, chúng ta thay đổi. Vậy nên em muốn nói rằng: ” Không hẳn là em quên, chỉ là em thôi nhung nhớ “.

Kí ức – là khi chợt nhận ra có điều gì đó quá thân thuộc – bất chợt nghe 1 bài hát, hay bất chợt thấy 1 hình ảnh nào đó….mơ hồ… không rõ….chỉ biết rằng tim khẽ đau, mắt nhòe đi không có lí do, giống như phần mềm đã được lập trình.