Muốn tâm sự với anh mà chẳng biết nói gì, hay em lại kể cho anh nghe về lịch trình từ sáng tới tối em làm những việc gì. Anh à, em nhớ anh thật nhiều, yêu anh cũng nhiều nữa, em không thể ngừng suy nghĩ về anh, không thể nguôi nhớ anh. Nhưng ma sao yêu anh lại khó đến vậy hả anh? Yêu anh em đâu cần đòi hỏi gì, không đòi anh dẫn đi ăn, không đòi anh dẫn đi mua đồ, cũng chẳng đòi anh tặng cho em những món quà sang chảnh.

Yêu anh thật là khó, mỗi khi cần một cái nắm tay, một lời an ủi, mỗi khi cô đơn tột cùng cũng chẳng thể có anh ở bên, những lúc này anh đang ở đâu, làm gì, với ai? Anh cũng chẳng phải dạng đại gia gì cả, nên anh không cần quá tay mỗi lần mời em đi ăn hay đi chơi, em chỉ cần anh bên em vậy là đủ, chỉ vậy thôi, dù đang ở đâu, làm gì, chỉ cần anh ở bên em đều cảm thấy hạnh phúc.

tinh-yeu-blogtamsuvn-11

Em biết mình không hoàn hảo, người không cao, dáng không chuẩn, mặt cũng chẳng xinh đẹp gì, nhưng em dám cá với anh, em yêu anh hơn những gì anh nghĩ, dù em không hoàn hảo nhưng khi anh bên em anh sẽ không để cho anh phải buồn, không phải cô đơn mỗi khi trời trở lạnh, càng không phải bận tâm em có ai tán tỉnh không, bởi em thuộc lớp người chung thủy đã là người yêu của ai em sẽ chỉ bám theo người đó thôi. Có lẽ anh cảm thấy em phiền phức cứ hay nhắn tin cho anh mỗi ngày, hỏi anh từng li, từng tí, ngày nào cũng phải nói chuyện với anh vài tiếng đồng hồ qua điện thoại,…còn nhiều thứ em muốn phiền anh lắm nhưng khoảng cách đã cứu “sống” anh đấy.

tinh-yeu-blogtamsuvn-10

Yêu anh thật là khó, mỗi lần nhớ cũng chỉ có thể nhắn cho anh một tin nhắn, rồi ngồi chờ anh trả lời, tự thỏa mãn với những tin nhắn ngọt ngào của anh đáp lại, cả ngày đi học mà anh không nhắn cho một tin nhắn là như hôm đó như người mất hồn, mặt như cái bánh bao buổi chiều,..và rồi những giả tưởng trong đầu em lại hiện ra, ” Anh có bị làm sao không? Hôm nay anh đi đâu? Anh làm gì? Anh có đi với con nào khác không?…”. Tự biên tự diễn cả ngày mà em cũng chẳng hề thấy chán, cứ thế vừa suy nghĩ vừa chờ đợi anh nhớ nhắn tin cho em, cứ nghĩ sẽ giận anh một trận tơi bời sau vụ này chứ, vậy mà nge cái điện thoai reo lên cái lại nhảy cẫng lên vì vui sướng, lúc này giận đâu chẳng thấy nữa. Anh thấy chưa yêu anh khó thật đấy.

Đâu chỉ có thế, yêu anh, em đã dành hết can đảm của mình rồi, anh lại còn suốt ngày chọc quê, chê bai em đủ thứ chuyện, nào là màn hình phẳng, không xinh đẹp gì cả, rồi còn hay nhõng nhẽo,…Lúc đó cực kì tủi thân luôn, không thèm nói chuyện với anh, không thèm quan tâm anh, đã thế anh cũng chẳng thèm chủ động làm lành với em, chẳng thèm nhắn một tin nhắn cho em nguôi giận. Anh không làm lành thì thôi…em sẽ tự hết giận, bởi vì em yêu anh. Này, giờ anh đã thấy em yêu anh khó thế nào chưa?