Chúng tôi yêu nhau từ năm nhất đại học, anh hơn tôi 1 tuổi nhưng trường anh học 5 năm, chính vì vậy chúng tôi ra trường bằng nhau.

Yêu nhau được 4 năm thì anh đưa tôi về ra mắt gia đình. Anh ở thành phố còn tôi là dân tỉnh lẻ lên Hà Nội học. Lúc yêu nhau, nghe anh chuyện trò tôi cũng biết gia đình anh khấm khá, nhưng đến khi xe dừng trước ngõ, nhìn ngôi biệt thự 3 tầng rất đẹp được bao quanh bởi vườn cây ăn quả và cây cảnh tôi mới thấy rõ được n hà anh giàu có cỡ nào.

Theo anh vào trong nhà, tôi đi từ ngạc nhiên này sang bất ngờ khác, ngôi nhà được trang trí vô cùng sang trọng, mọi vật dụng trong nhà đều rất hiện đại. Bỗng dưng tôi thấy xa lạ và lạc lõng quá, nhìn lại bản thân mình ăn mặc quê mùa, tôi chợt thấy tự ti vô cùng.

Anh kéo tôi vào trong, bố mẹ anh đang ngồi uống nước ngoài phòng khách. Bố anh thấy tôi thì vui vẻ bảo cháu vào trong này đi, còn mẹ anh thì lạnh tanh chẳng nói câu gì. Mẹ anh rất đẹp, nhìn bà không ai bảo gần 50 tuổi cả, kiểu cách ăn mặc, trang điểm khiến bà nhìn chỉ như gần 40.

Tôi chào bố mẹ anh, đặt túi hoa quả lúc chuẩn bị đến tôi mua lên bàn. Mẹ anh thấy thế cười nhạt rồi bảo tôi: “Cháu mua làm gì nhiều thế, nhà còn đầy ra, toàn hoa quả đắt tiền ăn còn chẳng hết. Thôi cứ để đấy, lát về mang về mà ăn không bỏ đi lại phí”. Tôi như bị tạt gáo nước lạnh vào mặt vậy. Anh thấy vậy vội cất tiếng bảo tôi uống nước đi, rồi chuyện trò ra chiều vui vẻ lắm. Tôi biết anh đang cố gắng để tôi thấy đỡ ngượng ngập.

Đến trưa, tôi vào bếp định phụ giúp nấu nướng, mẹ anh thấy vậy bảo tôi, cháu lên nhà ngồi đi, nấu nướng đã có giúp việc rồi, người ngoài nấu cô ăn không quen. Tôi cúi mặt đi lên nhà, thấy mình thừa thãi đến mức chỉ muốn kết thúc nhanh ngày hôm đó để được về.

Anh giục tôi chuyện kết hôn, còn tôi thì cứ nấn ná mãi, thú thực, từ sau lần về nhà anh hôm đấy, trong lòng tôi sự chán nản tăng lên bội phần. Tôi không thể có thiện cảm được với mẹ anh. Chỉ có anh là vẫn sốt ruột, một mặt anh điện nói chuyện với bố mẹ tôi, mời bố mẹ tôi lên thăm nhà anh, một mặt thông báo với bố mẹ anh đón tiếp.

Thế là, hôm đó theo kế hoạch của anh, bố mẹ tôi bắt xe lên thành phố tới thăm nhà anh. Nhìn vẻ lam lũ, vất vả của bố mẹ tôi khác một trời một vực với gia cảnh nhà anh, tôi thấy thương bố mẹ đến thắt ruột.

Ngồi nói chuyện với nhau, bố mẹ tôi ngại nên khúm núm, dè chừng. Chỉ có mẹ anh là vẫn giữ thái độ kẻ cả đó. Mẹ anh nói: “Con Vân nhà 2 bác phúc đức lắm mới được gả vào nhà tôi, đầy đứa hoàn cảnh tốt hơn khối kia mà vẫn chưa đến lượt kia kìa”. Bố mẹ tôi ngồi khép nép, chỉ biết cười trừ, mẹ tôi còn luôn miệng cảm ơn bố mẹ anh. Tôi ngồi cạnh mà tủi thân muốn rơi nước mắt.

Gần trưa, bố mẹ tôi ở lại ăn cơm. Nấu nướng xong đâu vào đấy rồi mà chưa thấy bố mẹ anh xuống, tôi đành lên gác gọi. Đến cửa phòng đang định gõ cửa thì thấy tiếng mẹ anh: “Nhìn 2 người quê mùa mà chán, thiếu gì con gái mà phải lấy vợ quê, khuyên mãi rồi mà cứ đâm đầu vào, chắc nó cho bùa mê thuốc lú gì rồi đây, cái ngữ thấy giàu là víu vào đây mà, tôi còn lạ”. Tôi không nghe được bố anh nói gì, chỉ thấy nước mắt mình cứ thế chảy ra, vừa tủi thân, vừa cảm thấy mình bị xúc phạm ghê gớm. Tôi yêu anh là thật, trước đó tôi đâu biết nhà anh giàu hay nghèo gì đâu chứ. Tôi cố gắng xin việc ở Hà Nội cũng vì yêu anh, tôi đã phải cố gắng rất nhiều mà. Chẳng nhẽ, sinh ra ở quê, có bố mẹ lao động chân tay cũng là cái tội sao ? Cổ họng tôi nghẹn đắng, nước mắt trào ra giàn giụa. Tôi lén vào nhà vệ sinh khóc để không ai biết.

huy-hon-blogtamsuvn

Tôi quyết hủy hôn vì không muốn bị coi thường (Ảnh minh họa)

Sau hôm đấy vài ngày, anh gọi điện báo bố mẹ anh đi xem ngày rồi, gần 1 tháng nữa sẽ tổ chức đám cưới. Tôi bất ngờ lắm, đáng ra chuyện này, bố mẹ anh cũng phải bàn bạc với bố mẹ tôi, tai sao cứ thế mà tự quyết được. Tôi nói với anh, anh bảo tôi thật nhiều chuyện, được tổ chức đám cưới là may lắm rồi, ai quyết mà chả như nhau. Nghe anh nói, tim tôi chợt hẫng đi một nhịp, cay đắng.

Chỉ còn gần 2 tuần nữa là đám cưới diễn ra. Tôi đã lo xong mọi thủ tục để xin nghỉ việc ở công ty cũ. Tôi vừa nói với anh, sẽ không có đám cưới nào cả. Chúng tôi sẽ không kết hôn, bởi tôi sẽ về quê sinh sống và làm việc.

Chẳng đợi anh kịp hỏi han gì, tôi tắt máy. Tôi thương anh, yêu anh thật sự, nhưng tôi không thể để mẹ anh coi thường tôi và bố mẹ tôi như vậy được. Bố mẹ tôi dù chẳng làm gì cao sang, nhưng đã rất cực khổ để nuôi tôi khôn lớn. Tôi không thể nhẫn tâm để bố mẹ bị người ta coi thường, khinh miệt. Cả tôi nữa, nếu cứ cố gắng kết hôn, tôi biết cuộc sống của tôi cũng chẳng dễ chịu gì.

Đưa ra quyết định này, tôi cũng như chết đi một nửa phần hồn, đau đớn lắm. Tôi không biết việc mình làm như vậy thực sự có đúng đắn không?