Để dư giả mà nói cho gọn ghẽ, thì trải qua hết nhứng sốc nổi của thời trẻ ngây ngô, vụng vại. Đi qua hết những chông chênh của biết bao cảm xúc. Em chỉ cần có một người phù hợp nhất ở cạnh em.

Còn là quá sớm để nói rằng nên yêu và dành hết tình cảm cho ai đó. Cũng sẽ là quá toan tính cho một mối tình để xem được – mất, phần nào thiệt hơn. Đó cũng là sự đánh đổi của cái gọi là trưởng thành.

Em đã khóc đủ, đã từng mê muội đặt trọn hết thảy niềm tin vào một người để rồi cũng nhận lại được phần thương tổn, chẳng kém phân li.

Qua hết rồi cái thời ngạo nghễ, chỉ để nói rằng người mình thương yêu là mọi nguồn sống. Em không cần một chàng trai chỉ biết chải chuốt, soi gương. Lo phấn son, điệu đà cho em và cùng em. Em chỉ cần một người yêu em quá đỗi giản đơn và kiên dạ.

Em không cần một người yêu mà sáng, trưa, chiều, tối lúc nào cũng phải nhắn tin, tán gẫu hay chuyện trò cùng em. Em chỉ cần một tin nhắn báo anh đã về nhà an toàn sau mỗi lần mình hò hẹn hay dòng chia sẻ những ngọt bùi, hạnh phúc của anh cùng gia đình.

Không chỉ là giữa nhộn nhạo xe cộ, phố xá đông đúc, em có một vạt áo để níu anh mỗi khi qua đường.

Không chỉ là cảm giác giữa phố phường đông đúc, em có một hình dáng để không phải xô đi giữa những bộn bề chật hẹp.