Anh còn gặp lại em giữa bao miền thương nhớ cũ. Anh bước trên con đường phờ phạc lá. Bỗng chốc anh quay lưng anh đã thấy em ở phía sau một khoảng gần. Hình như, anh đã đi trước em một khoảng dài lắm rồi thì phải? Có lẽ em sẽ chẳng biết đâu, nếu anh không nói là anh còn thương em.

Em còn thương anh không? Câu hỏi này anh hỏi em rất nhiều lần và em luôn cứ ậm ừ như thế. Em không biết câu trả lời. Dẫu tình cảm của em nó hiện hữu trước anh, anh cũng có dám chắc sẽ ôm chầm lấy em đâu? Thời gian có sức mạnh bậc nhất, giúp làm nhòa đi kí ức về một người, nhưng vô dụng là chẳng thể quên hẳn một người được. Chúng ta không can đảm đi qua biến cố, vậy tại sao lại chia tay? Chúng ta không thể yêu lại, vậy tại sao còn luyến tiếc? Em trước mặt anh đây, chẳng còn nói câu nào. Không phải vì không còn thương nữa, mà là không còn thuộc về nhau nữa. Đơn giản vì ngay thời điểm này, chúng ta nhận ra rằng đâu còn là gì của nhau. Còn hai tiếng “bạn thương”.

Chúng ta còn gặp lại nhau trong một sự tình cờ sắp đặt. Tình cờ là mình biết nhau rồi thương nhau, nhưng lại không đủ phước phần bên cạnh nhau lâu hơn – đó là sự sắp đặt.

Anh đã bên cạnh em một thời gian dài như thế, em đã thấy mệt? Có, mệt nhưng yêu thương chẳng vì lí do gì. Nó sẽ bất bại, mà thương vì biết sẽ không trọn vẹn nên con người ta sẽ càng yêu nhiều hơn. Sau một cuộc tình, anh vạch ra chuyến đi dài đơn độc mà chẳng có em. Em biết, rồi cứ trách anh chẳng lo tương lai. Vì tương lai, ngày mai của anh đã đi xa rồi… Em chẳng cần phải bận lòng vì anh thêm một lần nào nữa đâu. Không ấy, anh sẽ xót lắm.

chung-ta-con-thuong-nhau-khong45-blogtamsuvn

Chúng ta còn gặp lại nhau trong một sự tình cờ sắp đặt. (Ảnh minh họa)

Em đã lận đận với những mối tình đi ngang bên kia thềm. Hôm nay anh gặp lại em, em cố nói với anh như một lẽ thường nhất có thể. Là em còn thương nhưng nếu vương thì lỡ chuyến nợ. Anh biết em còn thương, nên em mang vẻ ngoài của mình mà điềm nhiên ngồi cùng anh, tránh mình rung động.