Em bé hơn tôi một tuổi, năm đó trong đội văn nghệ trường cấp 3 hay chơi chung. Em dễ thương, vui vẻ nên mấy chàng lớp trên như tôi cũng thích lắm. Đứa ít thì mua cho em ly sinh tố dâu, đứa nhiều thì cứ lân la tặng hoa tặng quà. Riêng tôi thích vừa vừa thôi nhưng có ưu thế vượt trội nên được ngày ngày đưa đón em trong sự ganh tỵ của chúng nó. Chẳng là nhà em trên đường về nhà tôi nên tiện thể tôi chở về giúp. Về sau, thành thói quen, đi học hay đi tập đều có nhau đi cùng cả.

Còn nhớ lễ tốt nghiệp năm đó của khóa tôi, đội văn nghệ làm cả một chương trình văn nghệ vừa xúc động vừa hoành tráng. Tôi đệm cho em hát một bản rất dễ thương. Nghe xong ở dưới ai cũng sụt sùi thút thít. Chính là tháng 5, là mùa này trong năm chúng tôi tạm biệt nhau để mỗi đứa một phương trời. Nhưng trước đó tôi cũng đã kịp tỏ tình với em. Khỏi phải hỏi tôi vui ra sao khi em đồng ý.

Vậy là cả mùa hè được có nhau. Em học hè mỗi ngày còn tôi cứ làm nhiệm vụ đưa đón. Lúc về chở em đi nhà sách, mua kem, dạo mát. Ba mẹ ép tôi đi du học nên tháng đó bạn bè bận rộn ôn thi còn tôi cứ ung dung bên người yêu, rất hạnh phúc.

ban-gai-blogtamsuvn
Tôi đã từng yêu cô ấy…

Mà rồi mùa hạ qua mau, em nhập học, còn thủ tục của tôi cũng xong xuôi. Cầm trên tay cái vé mà chẳng lấy làm gì háo hức. Ông anh còn ghẹo: “Được đi du học sướng hơn khối người đó, hơn cả anh mày khi xưa, bố mẹ chưa có tiền nên chả được đi. Ở đó mà ủ rũ, đồ ẻo lả. Mày là không nỡ xa nhà này mới buồn hay không nỡ xa em gái nào đó?”. Tôi cúi gằm mặt xuống chả nói gì với lão. Lão không thể nào hiểu được. Người ta là không muốn xa Việt Nam chứ bộ. Thách lão bây giờ chịu bỏ Việt Nam mà đi ấy – Tôi nghĩ thầm.

Cái buổi chia tay em thật buồn. Biết trước cả rồi mà cả hai cứ ôm nhau khóc lóc. Hồi đó còn trẻ con, nhiều cảm xúc. Tôi hứa ráng về chơi với em mỗi hè. Khuyên em học hành tốt, biết đâu có cơ hội sang học cùng tôi. Nói vậy thôi chứ tôi biết mọi thứ mông lung lắm. Em xinh thế này, ngoan thế này, kiểu gì chẳng khối anh trai săn đón. Thật ngậm ngùi mà.

Chúng tôi vẫn tiếp tục yêu nhau đến 2 năm sau đó. Suốt ngày nhắn tin qua lại, hỏi thăm mấy lời sướt mướt. Rồi đến một ngày không đẹp trời cho lắm, sẵn kết quả học hành không suôn sẻ, tôi kiếm chuyện gây nhau với em. Chuyện chả có gì mà cứ nói qua nói lại. Thật con nít! Rồi nặng lời, rồi lớn tiếng, rồi chia tay. Đúng là cái thời người ta gọi trẻ trâu, thật tùy hứng, tùy tiện.