Tốt nghiệp đại học, tôi không về quê xin việc mà bám trụ lại ở Hà Nội. Mấy tháng trời vất vưởng rải hồ sơ ở khắp các công ty đang tuyển dụng, cuối cùng tôi cũng xin được chân kế toán trong một công ty xây dựng.

Vừa vào công ty tôi đã trở thành tâm điểm của sự chú ý, nhất là với các đồng nghiệp nam. Tôi có vẻ ngoài khá xinh xắn, cao ráo, lại có đôi má lúm đồng tiền duyên dáng nên rất được lòng các đấng mày râu.

Đi làm chưa được bao lâu nhưng những vệ tinh xung quanh tôi ngày càng tăng lên. Nhưng thú thực, trong số những người theo đuổi tôi, tôi chẳng chấm được anh nào. Anh nhìn có vẻ khấm khá thì nhỏ thó, già nua, nhìn thôi đã chán rồi. Anh cao to, trông được được thì thu nhập chưa đầy 5 triệu một tháng, như thế làm sao có tương lai lâu dài được. Thế là tôi dẹp tất, không để một ai tơ vương. Tôi nhắm đến một đối tượng khác, vừa đẹp mã, có tiền, tính tình lại điềm đạm, đĩnh đạc, đó chính là giám đốc.

Tôi không có dịp tiếp xúc với sếp nhiều, vì là nhân viên mới nên tôi chỉ gặp được anh trong giờ nghỉ trưa, rồi các cuộc họp. Tôi ngưỡng mộ sếp lắm, nhìn phong thái của sếp, tôi thầm thương trộm nhớ lúc nào không hay.

bay-muu-ke-up-sot-sep-blogtamsuvn

Tôi tìm đủ mọi cách để có thể tạo ấn tượng với sếp nhưng không ăn thua, mấy tháng trôi qua rồi mà tôi vẫn chưa tiến gần sếp thêm chút nào. Đang lúc nản lòng thì cơ hội đến với tôi. Săp tới là liên hoan thành lập công ty, công đoàn tổ chức giao lưu văn nghệ. Tôi được phân công một tiết mục đơn ca, việc này đối với tôi không khó khăn gì, tôi vốn có năng khiếu ca hát. Biết đây là cơ hội ghi điểm với sếp, tôi đã đầu tư cho tiết mục của mình rất kỹ càng, từ trang phục, tới bài hát.

Mọi việc suôn sẻ đúng theo ý của tôi, sau tiết mục hát, sếp nhìn tôi vỗ tay tán thưởng rất nhiệt tình. Tôi cười với sếp, nụ cười duyên dáng nhất có thể. Sau hôm đó, sếp cho gọi riêng tôi lên phòng làm việc, lấy cớ bàn chuyện công việc nhưng tôi thừa hiểu ý tứ của sếp. Khéo léo để lại số điện thoại cho sếp, tôi viện lý do “có gì gấp sếp cứ gọi cho em”.