Hôm nay ngồi gõ những dòng này mà lòng tôi đắng chát. Cơn say triền miên những ngày qua dường như càng khiến tôi đau đớn hơn. Giá có một điều ước, tôi sẽ ước rằng, tất cả những kí ức ngày hôm qua sẽ bị xóa hết.

Năm nay tôi 34 tuổi. Tôi được cử sang Úc học lấy bằng tiến sĩ theo diện của cơ quan. Chỉ còn vài tháng nữa là tôi được trở về quây quần bên gia đình. Đặc biệt sẽ được ôm chặt người thương của mình trong vòng tay. Nhưng tất cả đều trở thành cơn ác mộng, khi cách đây mấy hôm tôi nhận được những dòng thư của người ấy và cha mình.

Bức thư người ấy viết:“Anh! Em không biết phải nói gì, có lẽ đó là số phận của chúng ta. Em xin lỗi anh về tất cả. Em không có gì để giải thích. Em chỉ mong anh hiểu và thông cảm cho em. Lâu nay em vẫn cứ cố giấu mọi chuyện, nhưng đã đến lúc em phải công khai với anh.

Có lẽ em bị đày xuống địa ngục tới 10 lần cũng không xóa được hết tội của mình. Em không biết mình có đủ dũng cảm để đối diện với anh không…

Em sắp lấy chồng anh ạ. Người đàn ông ấy rất tốt với em. Ông ấy tuyệt vời và như anh nói đó là “mẫu hình lý tưởng nhất cho bất cứ người phụ nữ nào”. Nói vậy chắc anh cũng hiểu đó là ai…Vâng! Đó chính là cha anh. Em thật sự ngưỡng mộ và yêu ông ấy anh ạ.

tro-treu-1-blogtamsuvn

Em xin lỗi. Xin lỗi anh vì sự trớ trêu này. Nhưng gặp ông ấy rồi, em tin đó mới sực sự là một nửa của đời em. Giờ bắt em phải xa ông ấy, chắc em chỉ có thể chết…”

Đi cùng với lá thư của người yêu là thư của cha tôi. Bức thư cũng ngắn gọn mà tôi phải đánh vần, đọc đi đọc lại tới hàng chục lần mới tin đó là sự thật. Từng câu, từng chữ như những mũi dao xoáy sâu vào trái tim tôi.

Mẹ tôi mất khi tôi mới 10 tuổi, còn em gái tôi lên 7 tuổi. Bố tôi một mình lăn lội kiếm tiền nuôi con. Hồi đó, ông rất phong độ, ăn nói thì hài hước, duyên dáng. Rất nhiều phụ nữ hồi ấy bật đèn xanh với bố, nhưng ông đều lẳng lặng từ chối. Bố nói với bà nội rằng, ông không đành lòng lấy vợ 2, chỉ sợ các con bị đối đãi không tử tế.

Hai anh em tôi lớn lên trong tình yêu và sự nhọc nhằn của bố. Với chúng tôi, ông chính là thần tượng đẹp nhất, đáng tôn vinh nhất. Thương bố, chúng tôi đều cố gắng học hành thật giỏi. Sau này khi tốt nghiệp đại học, nhiều doanh nghiệp đến trường mời tôi về làm với mức lương cao.

Tôi đầu quân cho một công ty nước ngoài. Thấy tôi có khả năng về quản lý, họ đã cử tôi ra nước ngoài học để sau này về quản lý công ty.

Trong thời gian này, tôi yêu Thảo – một cô gái xinh đẹp, ngoan hiền. Đôi lần tôi dẫn em về nhà chơi. Bố tôi rất hài lòng về Thảo. Bố nói, Thảo biết trên biết dưới, ngoan hiền và đặc biệt có nét rất giống mẹ tôi.

Thấy bố hài lòng về con dâu tương lai, tôi mừng lắm. Chúng tôi cũng đã tính đến chuyện kết hôn. Nhưng do thời gian đi học nước ngoài của tôi quá gấp nên chúng tôi đành gác lại. Ngày tiễn tôi ra sân bay, bố tôi quay mặt không dám chào tôi. Còn Thảo thì khóc nức nở, dặn dò tôi và hứa sẽ chờ đến lúc tôi trở về.

Ra nước ngoài, tôi mang theo nỗi nhớ người yêu đến quay quắt. Tôi luôn tin tưởng rằng, cô ấy sẽ đợi chờ mình.

Do không có nhiều tiền lâu lâu tôi mới trở về thăm nhà một lần. Lần đó về, vẫn chẳng thấy có gì khác lạ. Người yêu vẫn hồi hộp và nức nở khi tôi về. Bố tôi vẫn ân cần và chu đáo.

Hết nghỉ phép, tôi quay lại Úc.. Nhưng sau lần đó, những cuộc gọi, những bức thư của người yêu và cha tôi càng thưa dần. Lúc đó tôi nghĩ rằng, mọi người ở nhà sợ tôi lo lắng mà không tập trung học hành nên tôi cũng không hỏi nhiều.

Rồi 2 năm tiếp theo, sắp đến ngày tôi được trở về. Tôi háo hức gửi thư thông báo cho cha và người yêu. Nhưng thật lạ lùng, có vẻ như chẳng ai hào hứng vợi sự trở về này. Đáp lại tất cả chỉ là sự im lặng.

Đến gần 10 ngày tiếp theo thì tôi nhận được lá thư trên. Tôi gần như suy sụp. Tôi biết phải làm gì bây giờ khi bố nói: “Cô ấy giúp bố yêu đời hơn. Giúp bố sống lại những năm tháng mà tuổi trẻ đã bị bỏ quên…Bố chỉ muốn sống nốt quãng đời còn lại bên người phụ nữ này. Bố xin lỗi con về tất cả”.

Có ai ở trong hoàn cảnh trớ trêu của tôi không? Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi đang tuyệt vọng và mọi người hãy cho tôi lời khuyên!