Cuộc sống lạ thật, hễ cứ chính bản thân ta nhận ra đc điều gì quý giá và quan trọng thì y như rằng không lâu sau ta sẽ đánh mất nó. Và trong tình yêu cũng vậy.

Tôi cô gái 18 tuổi kém 29 ngày. Có lẽ thời gian này nói đến chuyện yêu đương sẽ không quan trọng lắm, vì tuổi xuân đang phơi phới dài rộng phía trước. Nhưng tôi đã lỡ đánh mất đi một mối tình tôi từng tâm đắc nhất, và nghĩ rằng mãi mãi về sau chắc chắn sẽ không bao giờ có lại được những cảm giác rung động nao nao ấy nữa. Cái tình cảm ấy gắn với sự trưởng và sự ngây dại đáng yêu của tuổi học trò. Khoảng thời gian 2 năm ấy. Không quá dài, nhưng đủ để lại những dấu kí ức son sắt đậm đà đến ngây dại trong trái tim thoi thóp nhịp yêu thương của tôi. Chúng tôi cùng từng trải qua mọi chuyện, cùng vì nhau thay đổi, cùng làm niềm vui của nhau. Tôi nhận ra rằng anh ấy không còn là người yêu tôi nữa mà hình như anh ấy biến thành gia đình của tôi rồi thì phải.

danh-mat-blogtamsuvn

Chúng tôi yêu nhau rồi thương nhau rồi hiểu nhau, trải qua từng giai đoạn mà những cặp tình nhân lâu năm đã trải qua cùng nhau. Nhưng đến một giai đoạn, giai đoạn mà chúng tôi không thể vượt qua được đó chính là khoảng cách địa lí. Mặc dù chúng tôi chỉ cách xa nhau khoảng 3 tiếng xe buýt, khoảng cách khá ngắn ngủi ấy vậy mà cũng để lạc mất nhau. Sài Gòn lấy mất anh đi. Để lại tôi nơi chốn cũ hiu quạnh lẻ loi cùng với những trông ngóng đợi chờ vô vị. Cùng với những vạch định tương lai mà chúng ta đã từng vẽ ra.

Có đấy, tồn tại đấy, yêu đậm sâu đấy, ngỡ là mãi mãi đấy. Nhưng chớp mắt một cái…mất rồi đấy!

Cảm xúc trong anh giờ đây là gì? Còn nhớ cô gái lém lỉnh lúc nào cũng nghịch ngợm và đi kèm là những tâm tư u sầu trong đôi mắt lúc nào cũng cười với anh đấy không? Hay kí ức trong anh đã bị Sài Gòn, nơi mới, người mới xoá sạch hết mất rồi? Riêng em nơi đây vẫn cứ mãi âu sầu và nổi nhớ anh không nguôi.

“Sài Gòn lạc nhau là mất, kẻ ở người đi lối vô tình…”