Dù là anh em họ nhưng tôi và em mới biết nhau cách đây 2 năm, lý do là khi tôi còn ở nhà thì em ít tuổi, đang đi học và ít giao lưu với bạn bè người thân họ hàng. Em lớn hơn chút tôi lại phải xa nhà để theo đuổi con đường học vấn và công việc. Thời gian tôi về nhà cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay và đó là những dịp nghỉ lễ tết, vỏn vẹn được hơn tuần lại phải xa nhà để vùi đầu vào cơ số công việc gần như là giống nhau. Tất nhiên với thời gian ngắn ngủi như thế thì gia đình, họ hàng luôn được tôi ưu tiên thăm hỏi trước rồi mới đến bạn bè và những việc khác.

Mỗi lần về tôi đều ghé qua gia đình em chúc tết và tặng quà bố mẹ em nhưng chưa lần nào chúng tôi trực tiếp ngồi nói chuyện như hai anh em. Bố mẹ em là người hiền lành, chịu khó và rất được lòng anh em, bạn bè, hàng xóm. Dù thời gian không có nhiều nhưng mỗi khi đến nhà chơi tôi luôn dành gần một ngày để giúp gia đình em một số công việc trang trí dọn dẹp nhà cửa chuẩn bị đón tết và ăn bữa cơm gia đình. Trong khi tôi và bố mẹ em tất bật với bao nhiêu việc thì em tỏ ra chẳng hề quan tâm và giúp đỡ gì, chỉ thích ngồi một mình trong phòng ngủ lướt mạng, thỉnh thoảng nói chuyện điện thoại với người nào đó mà em tỏ ra rất thích thú. Đôi khi em chỉ đi ra ngoài nhìn cả nhà làm việc rồi lại quay vào trong và tiếp tục với những câu chuyện còn dở dang trên mạng.

Thực chất tôi cũng không muốn biết em nghĩ gì, làm gì và ra sao vì ở cái tuổi đó ham chơi và suy nghĩ còn bồng bột cũng là lẽ thường. Cho đến khi cả nhà xong việc và bước vào bữa cơm gia đình, em cũng không hề đả động gì đến việc nội trợ dọn dẹp giúp đỡ bố mẹ, thậm chí cũng không ăn cơm tối vì còn bận với vô số câu chuyện ảo trên mạng. Bố mẹ em dường như đã quen với việc đó và tôi đoán nó diễn ra gần như hàng ngày, hàng tuần để rồi em xem như đó là tất yếu vì không ai có thể nói gì hơn.

Trong bữa cơm tôi cố ý nhắc đến thái độ của em, bố mẹ em chỉ cười rồi bảo “Nó khi nào chẳng như thế, không ai nói được vì khi làm nó không vừa ý thì lại bỏ đi chơi với mấy người có lai lịch và thân thế không rõ ràng. Với lại sức khỏe của nó cũng không tốt lắm, nên gia đình không ai muốn làm nó buồn”. Đến đây thì tôi hiểu tại sao em lại cư xử như thế và cũng biết em ngang bướng, bất trị đều có lý do.

Trong bữa cơm bố mẹ em cũng muốn tôi tư vấn cách giúp em học tốt hơn và định hướng nghề nghiệp sau này vì dù gì tôi cũng trải qua thời học sinh, sinh viên và bây giờ đã đi làm. Bố mẹ em cũng có ý tin tưởng và giao em cho tôi quản lý, dạy dỗ vì họ bất lực. Mặc dù không có nhiều thời gian nhưng cũng không có lý do gì để tôi từ chối. Tôi suy nghĩ và muốn giúp gia đình thay đổi tư duy, ý thức của em. Tôi xin nghỉ phép một tháng và ghé nhà em thường xuyên hơn để theo dõi lối sống, suy nghĩ, hướng em đi đúng quỹ đạo tôi và bố mẹ em đã vạch ra.

Em cũng tỏ ra khá nghe lời từ những lần anh em nói chuyện và lúc tôi đưa đi chơi những trò chơi hơi quái dị do em nghĩ ra. Quan trọng là em thích và tôi cũng sẽ thấy được cá tính của em rõ hơn. Một điều nữa tôi muốn em không sống theo bản năng, không phụ thuộc vào những trò ảo trên mạng internet. Dường như với em khi đã quen và thích cái gì thì rất khó bỏ. Ngay cả việc đi chơi cùng một người anh họ như tôi cũng thành thói quen của em và tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chính mình đã hình thành cho em thói quen đi đâu cũng có anh đi cùng, làm gì cũng gọi điện hỏi anh và rắc rối hơn là đêm khuya vẫn phải thức để trả lời mấy cái tin nhắn mà chính tôi cũng chẳng hiểu em đang đề cập đến những điều gì.

em-ho-blogtamsuvn
Ads Ai cũng học Đại học qua mạng. Còn bạn?
Ads Thuỷ Tiên chia sẻ tuyệt chiêu đảm bảo mi dài và cong sau 7 ngày
Ads Nguyên nhân và phương pháp giảm đau bụng kinh
Ads Cơ hội lấy bằng Đại Học dành cho người đi làm

Gần một tháng hai anh em đã hiểu nhau nhiều hơn, em cũng thay đổi nhiều, không còn như trước. Bố mẹ em đã thấy được những thay đổi tích cực đó và đến lúc tôi phải tiếp tục công việc của mình sau kỳ nghỉ phép. Tháng đầu tiên tôi xa em nhưng hàng ngày anh em vẫn đều đặn nhắn tin, trò chuyện qua điện thoại. Những câu chuyện, suy nghĩ ở cái tuổi của em tôi hiểu khá rõ và không khó để giúp em giải tỏa những vấn đề đó. Dường như tôi là thần tượng cũng như nhà tư vấn tâm lý miễn phí của em.

Mọi chuyện sẽ chẳng có gì cho đến một lần cô bạn gái của tôi nổi cơn thịnh nộ đòi chia tay không biết lý do, hỏi chỉ khóc và không nói. Ở tình huống đó tôi chẳng biết làm sao, cô ấy không nói thì tôi cũng chịu, cứ nghĩ chắc thấy tôi đi cùng người con gái nào đó (vì tôi hay đi cà phê với mấy cô bạn học vào dịp cuối tuần). Gọi điện bạn gái không nghe, nhắn tin không trả lời. Làm đủ mọi cách tôi cũng không thể biết vì sao bạn gái như thế.