Tôi quen anh khi là sinh viên năm cuối, anh 28 tuổi, nhìn trẻ hơn so với tuổi, có ngoại hình, khá lịch lãm và biết cách ăn mặc, chải chuốt. Tôi chỉ là một cô gái bình thường, không có gì nổi trội, chỉ hiền lành, điềm đạm theo nhận xét của anh. Ban đầu, chúng tôi chỉ đi chơi, nói chuyện bình thường như bạn bè. Chúng tôi nói chuyện với nhau khá hợp, anh luôn là người khuyên nhủ, động viên những khi tôi gặp vấn đề khó khăn hoặc giúp đỡ đúng lúc. Được một thời gian thì anh nói yêu, tôi ngỡ ngàng vì nghĩ mình không hề xứng với anh chút nào, xung quanh anh có biết bao nhiêu cô gái đẹp, sao lại chọn tôi, vả lại tôi cũng không cảm nhận được anh thích mình trong những lần nói chuyện với nhau.

Lời đề nghị khá đột ngột khiến tôi vừa vui vì có một người tốt như vậy lại để ý đến mình, vừa khó xử vì bản thân chỉ có chút cảm tình với anh, coi anh như người anh. Biết được suy nghĩ của tôi, anh ra sức động viên, bảo rằng chỉ thích những cô gái mộc mạc, thẳng thắn, không hoa mỹ, cầu kỳ như những cô bên cạnh anh, rằng tôi đã coi thường bản thân mình quá mức, trong mắt anh tôi có nét duyên ngầm cuốn hút. Rồi những hôm đi chơi, anh ra sức cư xử lịch thiệp, tận tình chăm sóc. Dần dần tôi cũng cảm động và nhận lời.

Sau đó vài tháng, anh đưa tôi về nhà, bảo chỉ là qua n hà anh chơi. Không ngờ anh lại giới thiệu với ba mẹ rằng tôi là người anh sẽ lấy làm vợ trong vài tháng nữa. Lúc đó tôi sửng sốt nhưng cũng cảm kích vì thái độ cương quyết của anh. Anh nói, đó cũng chính là lời cầu hôn dành cho tôi. Anh vì muốn làm tôi bất ngờ nên mới chọn cách như vậy, cũng muốn khẳng định rằng yêu tôi rất nhiều và muốn tôi tin tưởng vào chuyện tình cảm này. Ba mẹ anh không ưa tôi, nhưng cũng không phản đối, nếu anh đã quyết là làm cho được.

Tôi nói cần suy nghĩ và xem xét lại tình cảm của mình có đủ để đi đến kết hôn không, anh lại càng ra sức săn đón, có nhiều hành động lãng mạn mà bất cứ cô gái nào khi nhận được cũng khó lòng mà dửng dưng. Anh mua đồ ăn qua thăm khi nghe tin tôi ốm, dù lúc đó đã khuya. Thậm chí anh còn xắn tay áo để sửa xe cho tôi, điều mà tôi nghĩ một anh công tử con nhà có điều kiện như vậy sẽ không làm. Anh sang nhà phụ giúp việc nhà, đối xử với ba mẹ tôi dịu dàng, lễ phép. Có khoảng thời gian anh rất bận vì các dự án, tuần chỉ gặp tôi được 3 lần, vẫn tranh thủ đến gặp vào cuối ngày chỉ để hỏi thăm, nhìn xem tôi thế nào.

Biết tôi không muốn lấy chồng sớm, anh không hối thúc, chỉ đơn giản cho tôi thấy việc kết hôn không phức tạp như đã nghĩ, việc nhà thì đã có người làm lo, nếu tôi muốn, vợ chồng sẽ ra riêng ở. Đến khi có con, cháu sẽ do ba mẹ chồng giữ, cần thì thuê thêm bảo mẫu. Việc kết hôn chỉ giúp chúng tôi gần nhau hơn, không hề tốn quá nhiều thời gian của cả hai người, chúng tôi vẫn sẽ có thời gian đi chơi, hẹn hò. Hơn hết, ba mẹ anh đã 60 tuổi, rất trông ngóng có cháu. Nếu anh không kết hôn sớm thì thấy có lỗi với ông bà, mà chỉ muốn kết hôn với mình tôi.

che-mat-blogtamsuvn

Thế là tôi đồng ý, sau tốt nghiệp sẽ cưới, chỉ còn có hơn hai tháng. Nhưng có những lúc đi với anh, tôi cảm nhận anh không thực sự ở bên cạnh tôi. Tuy anh rất nồng nhiệt, có lúc lại rất lạnh lùng, xa cách. Tôi hỏi thì anh bảo tính tình từ nhỏ đến giờ vẫn vậy, chơi với nhiều người nhưng không thực sự thổ lộ lòng mình hết với họ. Chỉ khi gặp tôi, anh muốn là người che chở. Đối với đồng nghiệp nữ, anh vẫn giữ thái độ đúng mực, không hề có mối liên hệ ngoài công việc. Anh cũng không thích mấy trò tán tỉnh trên mạng xã hội của các cô gái trẻ khác, anh không phải người thích chơi bời, trăng hoa.