Tôi đã từng tự hứa với lòng mình sẽ quyết tâm học xong 4 năm đại học, ra trường có công ăn việc làm thì mới tính tới chuyện yêu đương. Nhưng tính toán chẳng lại với trời, duyên số xui khiến đã cho tôi gặp và yêu Tú – chàng trai lớn hơn tôi 3 tuổi, đang làm nhân viên kinh doanh của một công ty bất động sản.

Lần đầu gặp Tú, tôi đã bị bị cái vẻ ngoài hào hoa, lịch lãm, phong độ của anh cuốn hút. Suốt cả buổi tiệc sinh nhật của cô bạn tôi hôm ấy, tôi và anh đã quên đi mục đích của mình tới đó, cả hai chỉ quan tâm tìm hiểu sở thích, tính cách của nhau. Và khi ra về, tôi đã quá đỗi vui mừng khi anh chủ động xin số điện thoại của tôi để hẹn buổi gặp tiếp theo. Và chúng tôi chính thức trở thành người yêu sau 3 tháng hẹn hò, tìm hiểu.

Gần một năm yêu nhau là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của tôi. Tú quan tâm, chăm sóc tôi từng chút một. Anh mang lại cho tôi cảm giác bình yên, ngọt ngào và ấm áp. Viễn cảnh tương lai Tú vẽ ra làm tôi như đi lạc trong hạnh phúc. Tú là mối tình đầu của tôi, tôi đã yêu anh bằng cả trái tim thuần khiết và sự trong trắng của mình. Và khi Tú nói Tú muốn tôi sau này trở thành mẹ của các con anh ấy, tôi đã chẳng thể kiềm chế được lòng mình mà dâng hiến tất cả cho Tú.

Nhưng phũ phàng thay, con người tôi yêu bằng tất cả những gì mình có ấy đã nhanh chóng thay đổi từ khi có được tôi. Tú không còn quan tâm tôi nhiều như trước nữa. Mỗi lần tôi hẹn gặp, Tú đều lảng tránh cáo bận. Sự nông cạn của tuổi trẻ đã khiến tôi mù quáng khi nghĩ rằng có thai sẽ giữ chân được Tú, buộc Tú phải cưới tôi. Nhưng tôi đã nhầm, tôi đã đánh cược vào tình yêu của Tú quá nhiều. Khi biết tin tôi có thai, Tú chẳng hề tỏ ra hạnh phúc và đùng đùng nổi giận, mắng nhiếc tôi thậm tệ:

- Cô là cái quái gò mà để dính bầu thế hả. Dính rồi thì cô tự đi mà giải quyết nó đi.

Nói rồi Tú ném cho tôi một xấp tiền và đi thẳng. Mặc dù đau đớn và không đành lòng bỏ đi máu thịt của mình nhưng tôi còn quá trẻ, tôi chưa sẵn sàng để làm mẹ, chuyện học hành còn chưa xong, còn gia đình, bố mẹ, nhà trường, bao nhiêu áp lực dồn lên đã khiến tôi trở thành kẻ sát nhân. Sau nỗi đau ấy, tôi cố gắng gượng dậy hoàn thành chương trình năm cuối và không còn liên lạc với Tú nữa. Bởi cứ mỗi lần nghĩ tới Tú, nỗi đau cũ lại hiện về ám ảnh, dày xéo con tim. Tú đã biến mất khỏi cuộc đời tôi như thế.