Rất lâu rồi, thói quen một mình cũng đã quen dần, thấm dần sâu vào da thịt, vào từng mảnh hở trong căn phòng nhỏ. Điện thoại, facebook… thỉnh thoảng nhấp nháy một vài tin nhắn quảng cáo hay chuyện gấp gáp nào đó.Nhâm nhi chút café đắng, lựng lừ nhẹ nhàng của ngày cuối tuần của một tuần bận rộn, dường như tất cả được se trong sợi yêu thương âu yếm trong bầu không gian rộng lớn này.

Thời tiết dạo này lạnh thế, gió cứ se se ùa vào người, dòng người tấp nập dần dần lướt qua, chợt nhận ra đã lâu lắm rồi không có một vòng tay nào cùng dắt nhau đi dạo phố, cùng nhau chia sẻ những khoảnh khắc trong cuộc sống. Mùa đông cũng sắp ghé tới, tay cũng lạnh, muốn có cái cảm giác ấm áp hơn, muốn có một bàn tay nắm lấy những ngày lạnh giá. Thích hơn cái yên bình, cái bất ngờ từ đằng sau, một cái ôm cũng đủ để người ta tha thứ mọi sai lầm, cũng đủ để yêu thương đong đầy, che lấp những nỗi nhớ thấp thỏm, cô đơn lạnh lẽo trong suốt tháng ngày qua.

cai-om-blogtamsuvn (1)

Đường đi luôn gập ghềnh, sẵn sàng làm bạn vấp ngã lúc nào chẳng hay, một tình yêu thương, một sự quan tâm nhẹ nhàng đủ mạnh mẽ để lấn át những khó khăn trên đường. Ai ai cũng có một bờ thương yêu cho riêng mình…nhớ nhung, bồi hồi luôn len lõi tận sau đáy lòng. Những lúc bận rộn bắt gặp những tình cảm sâu lắng mà đủ cảm nhận nó ấm áp đến dường nào. Bất ngờ từ đằng sau hai tay dang ôm lấy người, trái đất như ngừng lại, thời gian đứng yên, mọi thứ xung quanh đều bật lên cảm giác ngạc nhiên và hạnh phúc…

cai-om-blogtamsuvn (2)

Muốn có cảm giác lạ lùng ấy, như được che chở,yên tâm, mọi thứ trở nên đơn giản, thế là đủ rồi,chẳng mơ ước điều gì. Cơn gió ngoài kia cũng ganh tỵ, cây lá nhảy nhót, tất cả như được sưởi ấm trở lại, vui tươi sôi nổi một cách lạ lùng…

Nỗi cô đơn trong lòng sẽ dần nguội đi, mân mê vào dòng hạnh phúc. Thôi đi đợi chờ, ao ước, mọi thứ chìm vào lắng sâu…cái ôm từ phía sau!