Có những ngày trong cuộc đời tưởng chừng như sẽ không thể một mình đối diện, tưởng chừng như chỉ mong muốn trốn chạy mà bỏ rơi cả bao bộn bề phức tạp lại sau lưng. Có những ngày, chỉ muốn đi thật xa, xa là xa thôi, không cần rõ bao lâu sẽ quay trở lại. Rồi có cả những ngày, chỉ muốn ngủ thật lâu, quên hết đống bài vở chất đống, quên hết mấy kiểu giận hờn vu vơ trẻ con, quên cả việc cứ phải lặp đi lặp lại việc nhắn tin gọi điện như một cỗ máy lập trình…

Ngày trước, khi cảm thấy giận dỗi hay buồn bực, chỉ biết òa khóc như một đứa trẻ, chỉ biết chạy thật nhanh về nhà rồi mắt ướt mắt khô kể lể với ba mẹ cho bõ tức. Những ngày sống trong tuổi thơ ấu hồn nhiên ấy, tôi nhận ra, được làm trẻ con là vô tư nhất. Nhưng chẳng ai có thể mãi là một đứa trẻ được, chẳng ai có thể chỉ là một chú chim bé nhỏ trong cái tổ ấm an toàn đầy tình yêu thương bao bọc..

Mười tám tuổi – cột mốc quan trọng trong con đường cuộc đời…

Mười tám tuổi – Không lớn cũng chẳng bé, chỉ đủ để đi từng bước đi khập khiễng…

Mười tám tuổi – Chưa bao giờ nghĩ tới việc rằng chỉ không lâu nữa thôi, bản thân sẽ tự đứng dậy khi gục ngã, tự khóc cho một mình mình nghe, tự vui cho những thành công của riêng mình!