Em thật sự đang phân vân giữa việc có nên tiếp tục yêu anh hay dừng lại. Trái tim em thật sự rất chân thành, rất cần có anh. Từ khi gặp anh và yêu anh, em đã nguyện cả đời này là ở bên anh. Chỉ là, tình cảm con người thay đổi theo thời gian. Càng về sau, người ta càng hiểu nhau nhiều hơn. Điều em cảm thấy buồn là, anh không như những gì em nghĩ.

Lúc gặp anh, em thấy anh là người đàn ông đạo mạo, trẻ trung và đặc biệt, ăn nói rất dễ chịu. Trước giờ, em chưa từng được gặp người đàn ông như thế. Hiểu biết, nhẹ nhàng và nhìn em bằng ánh mắt rất hút hồn.

Em cũng là một cô gái có ngoại hình khá xinh đẹp, có lẽ vì vậy mà anh xao lòng. Anh chăm chú nhìn em không dứt. Rồi anh nói, anh muốn làm bạn với em.

Tình yêu của chúng mình bắt đầu từ tình bạn chân thành ấy. Anh đối xử với em rất tốt, quan tâm, chăm sóc em từng ngày. Ở bên anh, em thấy bình yên.

anh-yeu-em-blogtamsuvn (2)

Những ngày yêu nhau, anh luôn cho em có được cảm giác hạnh phúc. Em muốn gì anh cũng chiều. Anh đưa em đi chơi cùng bạn bè của anh, cho em gặp gỡ những người anh yêu quý. Điều đó càng làm em cảm thấy tin tưởng ở anh hơn.

Chỉ là, lâu dần, em phát hiện ở anh có những điều khiến em vô cùng thất vọng. Em cảm thấy anh không tôn trọng gia đình em, không tôn trọng người nhà em. Lần đầu là khi người nhà em lên ôn thi đại học, ở nhờ nhà trọ của em. Anh đến chơi và gặp gỡ em họ của em. Em em niềm nở chào anh nhưng anh dường như không tỏ vẻ nhiệt tình.
Ads Cơ hội lấy bằng Đại Học dành cho người đi làm
Ads Thuỷ Tiên chia sẻ tuyệt chiêu đảm bảo mi dài và cong sau 7 ngày
Ads Nguyên nhân và phương pháp giảm đau bụng kinh

Hôm sau, anh nói với em rằng, ‘em họ của em ở đó, anh đến chơi không tự nhiên, không thích’. Rồi anh chê bai em họ em nhìn quê mùa này nọ. Anh còn bảo, nhìn em em không thật, cứ gian gian làm sao ấy.

Thật ra, em họ em chưa làm gì khiến anh không vừa ý, vậy mà anh đã vội vàng nhận xét. Em không đồng tình thì anh ấy nói em không biết gì, nhìn người là biết này kia. Lòng em cảm thấy anh hơi đa nghi và khó chịu về thái độ hành xử của anh với em họ của em.

Có một lần, dì em cũng lên để đón em họ về, gặp dì anh không niềm nở chào hỏi. Anh còn nói một câu rất vô lẽ ‘nhìn dì anh tưởng là bà nào đang tìm đường, thấy ngơ ngác, nên anh không chào. Ai ngờ là người nhà của em’. Dù không phải bố mẹ em thì cũng là dì của em, anh không có quyền nói như vậy. Nếu anh là người đàn ông tế nhị thì điều đó nên giữ trong lòng, sao lại nói ra? Em càng ngày càng có cảm giác, anh không tôn trọng gia đình em. Em thấy buồn vô cùng.

Lần ấy, suy nghĩ rất nhiều, em mới đưa anh về ra mắt bố mẹ. Thật ra, gia đình em không khá giả gì. Bố mẹ em cũng già cả rồi. Nhìn thấy bố mẹ em, người gầy yếu, trông không được như bố mẹ anh, anh có vẻ ái ngại. Anh ngồi nói chuyện một lúc thì nói muốn về. Hỏi tại sao thì anh bảo, anh không quen ở nhà người lạ, nếu ngủ lại thì anh sợ sẽ mất ngủ cả đêm. Anh chê mẹ em giọng nói khó nghe, còn bố em thì bảo thủ, khó tính. Những lời anh nói có thể là đúng nhưng cách anh nói ra khiến em cảm thấy anh coi thường gia đình em. Điều đó khiến em không vui chút nào.

Có vẻ như anh không tôn trọng gia đình em, những người nhà của em. Từ chuyện em họ, đến chuyện dì của em, đến chuyện bố mẹ em. Thật sự anh làm em thất vọng vô cùng. Giá như anh hiểu được, yêu em thì anh cũng phải yêu thương, quý trọng cả gia đình em thì tốt biết bao.

Anh vẫn chăm sóc em, lo lắng cho em, quan tâm em từng tí một nhưng điều làm em phân vân là liệu sau này anh có coi thường gia đình em không?