Mỗi ngày trôi qua, chuyến tàu đưa ta đi lại đón thêm những hành khách mới.

Có những hành khách chỉ mua vé một chặng rồi lại vội vã xuống đi chuyến khác. Có những hành khách ngồi lâu hơn một chút, đủ để nhìn được mặt nhau, đủ để có dăm ba câu chuyện với nhau. Có duyên thì sẽ gặp lại, rồi lại tiếp diễn câu chuyện dang dở của chặng tàu trước.

Lại có những hành khách có cùng điểm dừng với ta. Chỉ một chặng đường vài bến thôi, nhưng cũng đủ làm nên những kỉ niệm ta nhớ mãi về sau, đủ làm nên những tiếng cười vang vọng suốt những chặng đường sau này. Để đến khi nào đó, đoàn tàu trật bánh, tạm thời phải dừng lại nghỉ chân bên vệ đường, ta có thứ để nhớ về, để lấy làm món bánh lót dạ tạm thời.

vui-ve-blogtamsuvn

Cũng trong chuyến tàu ấy, cũng có không ít những kẻ khó ưa, hoặc đại loại là bản tính của ta ích kỉ, không thể hòa hợp, nhưng rồi chuyện gì cũng qua. Cũng chỉ vài chặng đã đi hết. Nhưng biết sao được, trong phần người của ta cũng có phần con. Đôi lúc chúng ta biết mình ích kỉ, đôi lúc chúng ta biết mình có thể không nói một câu, không làm một chuyện để làm dịu đi bầu không khí. Thế nhưng tại sao phải chịu đựng? Ừ, chắc đến một chặng nào đó ta sẽ ngộ ra đạo lí ấy.

Có đôi khi bất chợt, ngồi ở chặng này chúng ta lại nuối tiếc vì những chặng đường trước đó, tại sao lại hành động như thế? Để rồi giờ này lại ngồi trên chặng tàu này? Và cũng không ít lần chúng ta nghĩ rằng nếu như ta hành động thế nọ thế kia, thì giờ đây có lẽ điểm đến, hay đơn giản là toa tàu đang ngồi sẽ tốt đẹp tươi sáng hơn một chút.

Nhưng biết làm sao được, chuyến tàu ta đang đi không hề có vé khứ hồi. Từ thời điểm ta tách toa với người thân, ta đã không còn có ai luôn bên cạnh để hướng dẫn ta lên xuống sao cho đúng, bắt chuyện sao cho hòa nhã, đúng người. Cũng chẳng còn ai đứng ra dọn dẹp những đổ nát do ta gây ra nữa. Bắt đầu từ chặng tàu đầu tiên một mình ấy, ta đã tự hành xử mọi việc một mình.