Dù chuyện này đã là quá khứ nhưng tình cờ gặp lại ảnh bạn gái trên mạng, mọi ký ức lại ùa về trong tôi. Vài năm trước, tôi vừa tốt nghiệp trung cấp, còn cô ấy đang học năm ba đại học, tình cờ gặp nhau trên xe bus, tôi giúp cô ấy xách đồ lên xe.Cô ấy để ý tôi từ lần đầu gặp gỡ, lúc đó tôi chưa chú ý lắm. Một tháng sau gặp lại, cô ấy cười và hai đứa quen nhau từ đó. Trước khi tôi đi nghĩa vụ quân sự một tuần, chúng tôi chính thức trở thành một nửa của nhau sau vài lần hẹn hò, cô ấy nhỏ nhắn, khá xinh; còn tôi cũng cao ráo, chúng tôi hạnh phúc.

Trong 3 tháng đầu tân binh tôi vẫn được ở Sài Gòn nên hầu như cuối tuần nào cô ấy cũng lên thăm. Rồi lúc tôi về phép thăm nhà, cô ấy qua chơi, chỉ có hai đứa ở nhà nên chuyện gì đến cũng đến. Vì không có kiến thức về chuyện ấy nên sau vài lần, tôi thấy trong ánh mắt cô ấy hơi thất vọng, có lẽ nghĩ tôi bị “bất lực”. Hết ba tháng tân binh, không ngờ tôi trúng tuyển ra Bắc học chuyên môn, tới 9 tháng, đây là quãng thời gian bi kịch xảy ra.

vo-sap-cuoi-blogtamsuvn

Những tuần đầu bạn gái còn nói nhớ tôi rất mùi mẫn. Sau đó cô ấy kể ba hay nói xấu tôi (trước khi tôi đi lính có dẫn cô ấy về giới thiệu với ba mẹ). Ba nói tôi hay lông bông, đôi khi ham chơi tới sáng mới về (sự thật tôi chỉ hơi mê game một chút, lâu lâu ăn uống với mấy thằng bạn thân nếu mệt quá thì ngủ tạm nhà bạn), nói tôi từng đua xe (tôi chỉ hơi thích tốc độ một chút, chạy xe đôi lúc hơi nhanh chứ không đua), nói tôi học ngành nhà hàng sẽ gần như không có tương lai, không thể nuôi được vợ con (sự thật ba vẫn bỏ mặc mẹ con tôi đã nhiều năm rồi có ngó ngàng gì đâu, chỉ lo cho bà mẹ kế). Tôi hỏi cô ấy có tin không thì cô ấy nói không biết vì đó là ba tôi. Tôi buồn nên cũng chẳng giải thích thêm gì nữa. Cô ấy còn kể có lần ba nắm tay và an ủi lúc cô ấy buồn.

Rồi càng ngày cô ấy càng lạnh nhạt với tôi hơn, có lúc tôi gọi điện về nhà thì bất ngờ ba tôi và cô ấy cũng có mặt ở đó, cô ấy nói ba tôi chở đi. Là con trai nhưng tôi nhạy cảm, linh tính có chuyện gì đó không hay. Tôi chán nản vì sự thờ ơ của cô ấy, nói nếu kh ong còn tình cảm thì chia tay, cô ấy cũng nói luôn: “Tùy anh”.

Sau đó, có lần em gái tôi nói cô ấy từng thuê một phòng còn trống trong nhà ba để ở chung, tôi chỉ biết cười nhạt trong lòng. Một thời gian sau cô ấy lại quen được người bạn trai khác nên không qua lại với ba tôi nữa. Hồi đầu năm nay tôi nhận tin từ em gái là cô ấy lấy chồng rồi xuống Bình Dương sống rồi. Tim tôi hơi thắt lại. Trớ trêu thay, vừa rồi tôi vô tình nhìn thấy hình của cô ấy, mọi ký ức lại ùa về.

Mọi người cho tôi lời khuyên đi, làm sao để tôi quên hẳn được cô ấy? Tôi không tập trung được gì cả vì hình bóng người cũ, người đã bỏ tôi qua lại với ba tôi.