Tôi thích nép mình vào thân hình cao lớn của anh, thích đan lấy bàn tay nhỏ bé của mình vào bàn tay ấm áp ấy. Những lúc như vậy, tôi dường như cảm thấy anh là cả bầu trời của mình, sẽ che chở, bao bọc tôi cả cuộc đời. Chẳng bao giờ nghĩ sau này sẽ có người yêu tôi nhiều hơn anh, cũng chẳng tin có một ngày, anh lại làm tổn thương tôi.

-Nếu một ngày anh yêu ai đó khác em, nhớ là đừng để em biết. Nếu không, em sẽ rời xa anh ngay lập tức…

Anh cọ mũi vào mũi tôi, cốc đầu tôi nói:

– Cả cuộc đời này ngoài em ra, làm gì còn ai có thể khiến anh yêu như vậy nữa.

Chúng tôi sống chung với nhau. Anh nuông chiều, không bắt tôi làm bất cứ một việc gì, ngay từ rửa bát cũng tranh giành với tôi, lại còn thích mua quà tặng tôi ngay cả vào những ngày không đặc biệt. Anh nói thích nhìn bộ mặt vui sướng của tôi khi được nhận quà, hệt như một đứa bé vậy. Tôi cười chê anh già rồi. Anh xoa đầu, gọi tôi với cái tên rất ngọt- “Darling”. Anh bảo tôi đúng là thiên thần bé nhỏ của anh.

Tình yêu của chúng tôi cứ trôi đi những giai điệu êm đềm như thế. Trong suốt ba năm, không có bất kỳ một cuộc cãi vã nào. Tôi ví anh là dòng sông, yên bình chở một con thuyền nhỏ.

chong-em-rat-tot-blogtamsuvn
Ads Cơ hội lấy bằng Đại Học dành cho người đi làm
Ads Thuỷ Tiên chia sẻ tuyệt chiêu đảm bảo mi dài và cong sau 7 ngày
Ads Nguyên nhân và phương pháp giảm đau bụng kinh

Vào ngày Valentine, anh nói phải đi công tác gấp trong HCM, tôi sắp xếp đồ đạc vào va li, chỉnh lại cổ áo cho anh, nũng nịu hỏi:

-Việc gấp lắm à? Mai anh đi không được sao ? Hôm nay là Ngày lễ tình nhân mà.

Anh cười dịu dàng, xoa đầu tôi dỗ dành:

-Em ngoan, ở nhà đợi anh. Anh đi hai hôm sẽ về mà.

-Anh vẫn ở căn hộ cũ phải không?- Tôi vừa thắt lại cà vạt cho anh, vừa thăm dò.

-Ừ, em sợ anh đi đâu à?- Anh nở nụ cười châm chọc.

-Em tự ti đến vậy sao?- Tôi nhăn mũi.

-Vậy đợi anh ở nhà, trời lạnh đừng đi đâu. Còn nữa, không được thức khuya, nhớ phải ngủ sớm.

-Tối em không được đi chơi với bạn sao?

-Có con trai không?

-Dĩ nhiên có rồi- Tôi thật thà gật đầu đáp.

-Vậy thì không được- Anh nhéo má tôi cười- Tối ở nhà đợi điện thoại của anh.

Anh đi rồi, chỉ còn một mình tôi giữa căn hộ trống trải này. Đây không phải lần đầu tiên anh không ở nhà, nhưng cô đơn vào ngày lễ tình nhân… tôi thực sự không muốn.

Vậy là tôi liền gọi điện đặt vé máy bay vào đó để dành tặng món quà bất ngờ cho anh. Suốt ba tiếng ngồi trên máy bay, miệng tôi cười không ngớt khi tưởng tượng ra niềm hạnh phúc ngỡ ngàng trên gương mặt ấy, anh sẽ nhấc bổng tôi lên quay vòng mà nói

“Anh yêu em nhất trên đời này!”.

Rời sân bay, tôi vội vã bắt taxi tới thẳng căn hộ của anh. Tôi nhắn tin cho anh vờ hỏi:

“Chồng ơi anh đang làm gì đấy?”

“Anh vừa về nhà.”

“Mệt lắm không? Hiện giờ có nhớ tới em chứ? Em đang nằm trong chăn và nhớ anh lắm đây.”

“Darling, lúc nào anh cũng nhớ em cả, vậy nên không cần hỏi câu ấy nữa đâu.”

Tôi đứng trước cửa n hà anh , trước khi bấm chuông còn nhắn thêm một tin nữa:

“Nếu bây giờ có một điều ước, anh sẽ ước điều gì?”

“Được ôm em ngay trong lúc này.”

Nghĩ tới cảnh khi anh vừa mở cửa, tôi sẽ nhào tới ôm chặt lấy anh cười toe toét, tôi liền nở nụ cười ngọt lịm trên môi. Đưa tay lên bấm chuông, chân tôi nhún nhảy chờ anh ra mở cửa, nhưng khi nhìn thấy người đứng trước mặt tôi là một người phụ nữ , mọi niềm vui trước đó của tôi đều tan biến hết, tôi cứng đờ người lại, tròn mắt nhìn cô ta.

Cô ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, khoanh tay trước ngực hỏi:

-Cô tìm ai?

-Đây là nhà anh Duy phải không ạ?- Tôi lắp bắp hỏi, mơ hồ nhìn lại số nhà.

-Đúng rồi! Tôi là vợ anh ấy!

Tai tôi ong lên ba chữ “Vợ anh ấy”. Bàn chân vô thức lùi lại hai bước.

Anh từ trong nhà bước ra, sững người lại nhìn tôi. Chân tôi như chôn chặt xuống đất, nhìn chằm chằm vào anh, đầu trống rỗng, tim trống rỗng. Cái không khí ngột ngạt này khiến cho tôi cảm thấy thấy ngộp thở.

-Em…

Không đợi anh nói gì, tôi vội vã quay lưng chạy đi. Tình yêu của tôi cho đi, đáng để nhận được sự dối trá ngọt ngào đến vậy ư?

Tôi mải miết chạy, nước mắt lăn dài dọc hai bên má. Cho đến khi không còn chút sức lực nào nữa tôi mới ngồi bệt xuống đất. Quay đầu nhìn lại, anh không hề đuổi theo tôi, anh không hề có ý muốn giải thích. Tôi cười nhạt, anh đã có vợ rồi còn nói yêu tôi. Tại sao lại có thể lừa dối tôi lâu đến vậy? Hoá ra tôi chỉ là một kẻ thứ ba phá đám hạnh phúc gia đình nhà người khác thôi sao? Tình yêu và niềm tin trong ba năm, như một chiếc ly thuỷ tinh, rơi xuống, vỡ vụn.

Cuộc đời này, tôi không sợ gì, không ghét gì bằng sự lừa dối.

Nếu anh yêu thêm một ai khác, tốt nhất là hãy để mọi chuyện giữa chúng ta kết thúc ở đây. Tôi không có thói quen chia sẻ tình yêu với người khác.

Mọi hồi ức giữa tôi và anh, tất cả, sẽ dừng lại từ ngày hôm nay.

Không biết anh đã gọi cho tôi bao nhiêu cuộc vào ngày hôm sau, có rất rất nhiều tin nhắn được gửi tới, nhưng tôi đều không đọc.

Tất cả những gì tôi nhìn thấy, nghe thấy, còn có gì đáng để được giải thích nữa đây?

anh-se-phai-tra-gia-blogtamsuvn

Một lời nói dối phải đi kèm theo rất nhiều lời nói dối khác, tại sao cứ phải hành hạ nhau như vậy? Không phải chỉ cần một lời nói thật là đủ rồi hay sao? Tôi không muốn, không muốn trái tim tôi chịu thêm bất kỳ một tổn thương nào nữa.